Hắn vừa ho vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ phê thuốc lào là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Mấy hôm nay thời tiết đẹp quá không có đứa nào chết cả. Thế có điên không chứ! Nhưng có hề gì, trời đâu có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Mẹ, đời cứ êm đẹp như này, đếch ai ốm đau thập tử nhất sinh bệnh viện trả về, lấy đéo đâu ra đứa hỏi thuê xe cấp cứu của đồng đội hắn? Đời tất cả nhưng chẳng là ai.

Tức mình hắn chửi cả làng Vũ Đại. Tổ sư chúng mày, sao chúng mày sống vui, sống khỏe thế. Sao thi thoảng chúng mày không chết bớt đi mấy mạng cho ông được nhờ? Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ “Chắc nó trừ mình ra!” Tức chết đi được, đã thế hắn chửi những đứa nào không chửi nhau với hắn.
Thì bất ngờ cổng viện có một xe cấp cứu biển tỉnh lẻ xuất hiện. A ha, hắn ngừng chửi, đoạn nhanh tay bấm khóa mở chốt barie âu yếm cười với tài xế. Nụ cười bí hiểm như trường phái hội họa lập thể của họa sỹ Nguyễn Thành Chương. Mẹ mày, mày cứ vào đi, lát quay ra mày chết với ông!
Chợt máy bộ đàm trên tay hắn kêu tít tít. Đầu bên kia giọng khê khê quen thuộc. A lô, Vệ hả! Tình hình là có đứa bé trong khoa trả về nha. Mày lấy khóa xích ngay cái xe biển tỉnh vừa vào cho chị để chị gọi xe của đội ta đến làm giá với bọn người nhà bệnh nhân. Gì chứ về tận Nghệ An 7 củ là ít, hoa hồng ta tính sau nha Vệ!
Tắt bộ đàm. Tự nhiên hắn thấy vui như có con chim kền kền hót vang trong lồng ngực. Hắn thấy đời kể ra cũng đáng sống nếu thi thoảng có đứa sắp chết. Tối nay nhận tiền xong đập con lô xiên cho máu mới được. Kể từ khi có sự chỉ đạo tài tình và sáng suốt của các cụ tiên chỉ làng Vũ Đại, đời hắn và đời đồng bọn hắn cứ no cơm ấm cật, dậm dật cả ngày. Thế mới sướng!
À lại nói về các cụ tiên chỉ làng. Các cụ khôn và tỉnh như chuột ngày. Mỗi khi có biến, ví dụ như bệnh nhân hấp hối, người nhà gào khóc đòi cho xe ra, tịnh đéo bao giờ thấy mặt các cụ xuất hiện. Ấy là các cụ né hạ. Làm quan phải có cái đầu tỉnh táo và một trái tim sắt đá như thế nó mới nên nghiệp lớn. Hắn phục các cụ sát đất về khoản này.
Non mười lắm phút sau, cổng viện xuất hiện một cái cáng và dăm người chạy theo hộ tống. Trên cáng đích thị là đứa bé 6 tháng tuổi viện vừa trả về. Mẹ, bọn này định chơi kiểu gì đây? Định không thuê xe của đội bố mày à? Bỗng nhiên hắn thấy mặt mày tối om. Chết thì cũng sắp chết rồi. Mà đằng nào chả chết, sao không thuê xe theo đúng quy trình mà lại giở mặt bắt xe ngoài?
Ngay lập tức khóa xích, gậy cặp nong chìa ra. Hắn và đồng đội bắt đầu chửi. Chúng mày quay cờ nhíp đi, quay tên tao cho ló lét vào! Cái trò quay cờ nhíp hắn đếch sợ, vì hắn và đồng bọn luôn làm đúng chủ trương, chính sách của các cụ đã chỉ đạo ngầm. Có gì các cụ lo, sợ đéo thằng nào!
Sau hơn một tiếng đồng hồ chửi nhau, cuối cùng hắn cũng phải để con mồi béo mẫm tuột khỏi tay. Cái xe hú còi đi rồi mà hắn vẫn chạy theo hít lấy hết để trong sự nuối tiếc và đau thương vô hạn.
Thế là đi tong mấy củ. Mẹ kếp, cái xác thơm thế mà thằng khác nó đớp mất. Quân bất lương. Đồ khốn nạn! Hắn lầm bầm chửi rít qua kẽ răng.
Tiếng xe cứu thương hú còi rẽ đám đông lùi xa dần, xa dần. Trên xe ai oán những tiếng khóc.
Khóc cho người đã chết. Và cả cho những kiếp người đang sống.