Đi tập xe với một chị công tác ở tòa án. Chị có cái tên rất mềm mại nhưng ăn nói, tác phong như đàn ông. Trời nắng nóng, lúc ở bãi tập ra, lên xe chị hỏi thằng đi cùng ê mi có tờ báo mô đó không, cho chị tờ. Thằng đi cùng nói dạ không có, nhưng chị cần báo làm chi. Chị nói, ghế nóng quá ngồi sợ lớt chụt.
Hà Tĩnh có nơi gọi bộ phận diễm lệ và trữ tình nhất của phụ nữ là “chụt”, còn “lớt” nghĩa là bỏng. Ý tại ngôn ngoại là chị sợ bỏng lol, hehe. Cả xe nghe xong cửng hết cả lên vì buồn cười.
Hôm nay ở bãi tập về, dọc đường mình lân la. Chị ơi, có chuyện chi hay hay ở tòa kể nghe phát cho đỡ buồn ngủ. Chị nói đầy, có mà đầy! Ưng chuyện cảm động, nhân văn hay bậy bậy, hài hài? Con bé đi cùng mau mồm nói, dạ chi cũng được nhưng có đôi mô bỏ nhau vì liên quan đến sex không chị?
Vỗ đùi cái đét, chị reo lên à có có, chuyện mới xảy ra nóng hổi luôn. Tuần trước bọn chị gặp ca như này. Vợ chồng trẻ đều là giáo viên dạy giỏi. Cô vợ thuộc loại múp máp, xinh xắn còn chồng rất đẹp trai, phong độ. Cưới nhau mới được 3 tháng con bé đã nằng nặc đòi bỏ. Chị bảo em ơi, đôi đũa còn có chiếc cao, chiếc thấp huống hồ vợ chồng sống với nhau. Thôi thì cố gắng nhường nhịn, chín bỏ làm mười em ạ. Con bé ngồi thừ ra một lúc, mặt buồn rười rượi như trượt lô rồi than thở.
“Em hỏi chị, có người vợ nào lấy chồng 3 tháng mà chồng không một lần biết bụng vợ ở mô không?”
Chị nói, chị hòa giải nhiều đôi rồi nhưng công nhận là chưa gặp trường hợp mô ra ri. Rồi răng nữa em?
Em giáo viên dạy giỏi kể tiếp.
“Hôm cưới xong, đêm tân hôn em nằm chờ đến 3 giờ sáng, gà gáy mấy canh đều biết, rứa mà quay sang thấy anh ấy ngáy o o như kéo gỗ. Em tặc lưỡi, ừ chắc cả ngày chạy đi chạy lại nhiều, bạn bè chúc tụng quá chén nên mệt mỏi, thôi thì cứ đợi đêm mai xem sao. Đêm mai sung lên không khéo anh ấy lập hẳn hatrick cũng nên.
Nhưng chị ơi! Đêm nay, đêm mai, đêm mai nữa. Tôi nhớ một người không nhớ tôi, xin lỗi em đá tí thơ vào cho nó mềm mại chút. Đêm mai, em tắm rửa, vệ sinh Dạ Hương các kiểu thơm điếc cả mũi lên giường nằm chờ từ lúc tám rưỡi, lòng nôn nao nghĩ đến cú hatrick tối nay. Cửa phòng chợt mở cái kẹt, tim em run bắn như muốn lao ra khỏi ngực (xúc động quá suýt nữa em buột mồm hô khẩu hiệu “nhiệt liệt, nhiệt liệt” nhưng may phanh lại được).
“Ừ, rồi răng em? Có có… triển khai luôn không em?” Chị nghe mà cũng nóng bừng mặt mũi, quên mất mình đang là cán bộ hòa giải.
“Dạ, anh ấy với tay lấy điện thoại, cài báo thức, xong quay sang em nói chúc em ngủ ngon, rồi làm một mạch đến sáng luôn. Chị bảo làm sao em có thể “ngủ ngon” được?
“Rứa là hai đêm em ngủ chay hè! Tóm lại chồng em gặp vấn đề chi rứa?”
“Anh ấy…. anh ấy…. pê đê chị ạ!”
“Chậc chậc chậc! Rứa vợ chồng đã đưa nhau đi viện trên thăm khám chưa?”
“Rồi chị ơi! Bác sỹ nói súng ống anh thì chuẩn rồi, nhưng chỉ ngắm bắn được đồng đội cùng chiến hào. Em thì cũng vị tha lắm, nói anh thử mần em đi, khi mần cứ nghĩ đến Phạm Văn Mách, Tùng Sơn hoặc Ronaldo là kiểu chi cụng lên. Anh ấy chỉ thở rồi dài im lặng”.
Chị nghe đến đây liền xua tay nói, em chịu đựng được 3 tháng là siêu đó. Chị lấy chồng mà ngủ chay 3 ngày thôi là bỏ thẳng cẳng luôn đừng nói 3 tháng.
Thấy mình chăm chú từ đầu đến cuối, chị quay sang hỏi răng rứa, răng mà nghe xong mặt ngẩn tò te rứa?
Mình gãi gãi đầu rồi mạnh dạn trình bày “Chị có số điện thoại cô giáo viên dạy giỏi nớ không?”
Chị bảo thôi đừng nói mà ngứa cả chụt chị nựa!
Lại nhặt từ mồm chị toà án
Chị tòa án kể cho nghe chuyện này. Một bà trên sáu mươi tuổi tìm đến phòng của chị. Chị hỏi có việc chi rứa bà, kiện cáo đất đai hay có việc chi khác! Bà già cởi nón, khép nép ngồi xuống ghế, húng hắng bảo.
– Ở đây mát hè!
Chị ngước lên, nói dạ mát nhưng có chuyện chi rứa bà. Bà già ho 3 cái, nói “Tui đến hỏi thủ tục…ly dị”.
Chị nghe xong suýt ngã vật ra, nhưng vẫn từ tốn hỏi lại.
– Dạ, bà hỏi thủ tục cho ai? Con hay cháu ạ?
Thở dài cái thượt, bà già bảo.
– Tui chớ ai! Nói thật với chị tui chịu hết nổi lão nớ rồi. Kể ra thì rầy rà, nhưng…tui phải bỏ lão thôi chị ạ!
Rót ly nước lọc, chị động viên bà già kể ra hết sự tình, coi có thể cứu vãn được không. Chớ đầu bạc răng long cả rồi, bỏ nhau làng xóm hắn cười chết. Nhấp ngụm nước, bà già lắc đầu nguầy nguậy một hai xin bỏ.
– Để kể cho chị nghe. Tui năm ni 63, lão nớ 72, cháu nội, cháu ngoại đủ cả rồi. Rứa mà trưa mô lão cũng đuổi tôi chạy quanh vườn như gà đòi đạp mái. Mùa hè nắng nôi đã khó chịu trong người, nhưng cứ ăn xong, làm đôi chén riệu rắn, lão lại đuổi tôi từ nhà ra vườn, tui chạy ra vườn lão lại đuổi tôi chạy vòng quanh mấy bụi chuối. Có bữa nhọc quá tui nằm vật xuống giữa vườn chuối, nói ông thích mần thì để tối mần, giờ tui chạy hết sức rồi. Rứa mà lão không chịu, bồng bằng được tui vô nhà để mần cái rồi mới tha cho. Chị nói có ai khổ như tui không?
Chị nghe đến đây không chịu nổi liền phì cười, nói “Dạ công nhận ông nhà khỏe thật. Nhưng cháu hỏi tí, ông đuổi bà để mần cái là mần cái chi ạ?”
Bà già đỏ mặt nói.
– Thì để…để… đạp mái chớ mần chi nựa!
– Dạ.
– Tui nói đạp mái kể ra cũng không được tế nhị lắm, nhưng chị ơi, lão cứ hùng hổ như gà đạp mái chị ạ! Mà sức tui tra hèn rồi, chạy mô nổi.
Chị tòa án gật gật đầu đồng cảm, nói trường hợp ni thì hi hữu trong ngành tòa án. Giờ bác cứ về suy nghĩ thật kỹ đi, nếu vẫn không chịu nổi thì lúc ấy viết đơn mang lên đây bọn cháu xem xét để giải quyết. Bà già run run hỏi lại “Rứa trong đơn tui nên ghi lý do xin ly dị là chi rứa chị?”. Chị bảo, dạ thì cứ ghi những lý do khiến bà không chịu nổi thôi, nhưng đừng có ghi lý do chồng khỏe quá hay đòi đạp mái là được.
Mấy tháng sau hai người ra tòa. Gọi là ra tòa nhưng chỉ cần đến viết cái giấy xin ly hôn, ký vào mấy tờ A4, nộp 200 nghìn tiền án phí rồi ra về. Nghe chị tòa án kể, bà già ghi lý do ly dị là “Tui khổ vì ông nớ khỏe quá, chịu không nổi”.
Mình nghe kể mà cười như ma làm. Chị tòa án hỏi cười chi mà cười. Mình nhìn lên trần nhà, mắt chớp chớp nói “Chị cho em số ông 72 tuổi phát”. Chị hỏi để mần chi!
Mình nói, để xin chai riệu về uống.