ĐI CƯỚI VỢ
Mấy năm trước, cũng vào tiết lạnh lạnh cuối năm như đêm nay, vào một buổi sáng khi trời còn chưa tỏ mặt người, mình chạy xe máy hơn trăm cây số sang nhà ngoại dự đám cưới mình. Bên đó ăn trước một ngày, à vùng Nghĩa Đàn gọi đám cưới là ăn. Nhà mẹ ăn buổi sáng, con sang sớm sớm tí để ra mắt mọi người. Mẹ vợ nói thế với mình trước mấy hôm. Mình ngồi vắt vẻo trên bờ tường, tay cầm chùm trái nhâm vừa ăn vừa ném mấy con gà đang chạy lăng nhăng bên dưới. Mẹ vợ phì cười, nói nghịch quá, sắp lấy vợ rồi mà nghịch ngợm như con nít.
Bốn giờ sáng tụt ra khỏi giường, ngó ngoài trời hãy còn tối lắm, định leo lên lên ngủ tiếp, nhưng thôi. Hôm nay ngày cưới, gì thì gì mình cũng là nhân vật quan trọng nhất, phải sang sớm cho nó khí thế. Quay xuống bếp tính ăn một cái gì đó nhưng tần ngần một lúc rồi bước lên nhà trên vì bụng chưa muốn ăn lắm. Tìm mãi mới thấy bộ com lê treo trong góc tủ, buộc cái cà vạt quanh cổ một vòng, khoác thêm áo phao cho đỡ lạnh, không quên với tay lên đầu giường lấy lọ dầu gió nhét vào túi quần. Trời nhiều sương, có be dầu Phật Linh trong người, lạnh quá dừng xe lôi ra chấm chấm chút vào tai, vào mũi kể cũng yên tâm.
Lọ mọ dắt xe máy ra khỏi cổng mới dám nổ máy vì người nhà vẫn đang ngủ la liệt khắp nơi, ông nào cũng thở ra mùi hồng xiêm, thứ mùi đặc trưng của các đám đình ở quê. Trời mù mịt sương muối. Sương giăng trắng xóa trước mặt, không có gió nhưng rất lạnh. Ngoài đường không một bóng người. Xe chạy mãi, chạy mãi, chỉ nghe tiếng ù ù bên tai.
Hơn tiếng sau thì bắt đầu đến địa phận Anh Sơn, trời bắt đầu lờ mờ sáng. Sương xuống nhanh và dày đặc nhìn rất giống mưa. Khi sắp hết cua thì chợt thấy lấp loáng ánh đèn từ trong bụi cây đi ra. Phán đoán có thể đèn của người đi soi ếch hay đại loại soi một con gì đó ăn được nên rà nhẹ phanh.
Thì bất ngờ một chiếc xe máy lao vụt ra. Chỉ kịp đánh lái tránh như một phản xạ tự nhiên nhưng đuôi xe vẫn va vào xe kia. Tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ biết sau đó mình bay vào một bụi cây hoằng xà, nằm thẳng cẳng như một tay đua lão luyện và tài ba.
– Mi đi kiểu chi rứa?
Hé mắt ra thấy một anh nông dân với quả đèn pin gắn trên đầu đang vừa lúi húi cúi tìm cái gì đó, vừa lẩm bẩm hỏi. Sau lưng anh là cô vợ, đoán thế, cũng đang rên lên khe khẽ “Đi kiểu chi rứa không biết”. Cạnh đó, su hào, cải bắp…rơi tung tóe trên mặt đường. Hóa ra mình đâm vào sọt chở rau buộc phía sau. Chợt cô vợ chân đi ủng chạy lại nhìn nhìn mình rồi nói với chồng.
-Sờ thử coi hắn răng rồi! Thấy không nhúc nhích chi cả.
Anh chồng soi đèn pin vào mặt mình, bảo.
-Hay là chết rồi?
Mình nằm im một cục không ngo ngoe. Cũng không đau lắm, chỉ thấy ê ẩm mấy chỗ ở bả vai, đầu gối và dưới cằm. Anh chồng tiến lại gần, dọi thẳng đèn pin vào mặt, điên quá định buột mồm chửi “Dọi dọi cái thằng cụ nhà mày à!” nhưng sực nhớ mình đang trong vai nạn nhân bị thương nên ngậm mồm lại kịp.
Cô vợ đưa tay sờ vào mắt mình, bàn tay thô ráp và tanh ngòm, một mùi tanh rất kiều diễm nghi là nghịch cái gì đó của thằng chồng lúc tối xong quên chưa rửa. Đấy là mình đoán thế. Điên cái là cô ấy cứ sờ sờ vào mũi mình mãi như muốn kiểm tra hơi thở. Chịu không nổi thứ mùi ma mị kia vì buồn nôn, mình lồm cồm bò dậy, không quên xuýt xoa vài tiếng lấy lệ.
-Đi kiểu chi rứa?
À, bọn ở quê có kiểu rất hay. Đó là bất kể nó đâm vào ai hay ai đâm vào nó, câu đầu tiên bao giờ cũng hỏi phủ đầu ngay “Mi đi kiểu chi rứa?”. Có lẽ chúng nó cho rằng khi chủ động hỏi câu đó trước thì tất cả chân lý sẽ thuộc về mình.
Sau khi thấy không sao cả, mình dựng xe lên ngồi thở một lúc, tranh thủ rà lưỡi một vòng xem có thiếu cái răng nào không vì lúc nãy cằm đập khá mạnh vào bờ đất bên đường. Thở phào vì chỉ thiếu cái răng khôn nhổ mất 400 nghìn ở bệnh viện dạo trước. Tiện thể cởi áo phao bên ngoài phủi cho sạch đất, rất may bộ com lê còn nguyên vẹn. Nổ máy đi được mấy mét thì phát hiện ra lốp sau hết sạch hơi. Chị vợ vừa nhặt bắp cải vừa mách “Đẩy lên một đoạn nữa sẽ có một hiệu sửa xe”. Mình hỏi một đoạn là bao xa. Anh chồng bảo, khoảng 3 cây. Nghe xong chán hẳn.
Lúc đó trời bắt đầu sáng rõ rồi nhưng vẫn rất lạnh. Mình cong mông đẩy mà chỉ lo vành nghiến đứt cả cái lốp mới thay nên vừa đẩy vừa khẽ nhấc đít xe cho bênh lên. Đến nơi thấy biển sửa chữa xe máy bèn ghé vào. Anh chồng mở cửa bước ra, sau khi liên hoàn ngáp như một nghi thức chào buổi sáng, anh bảo mình ngồi đó tí rồi đi đánh răng. Đánh răng xong anh ngồi chồm hỗm trên bậc của bắn thông 2 bi thuốc lào. Một phong thái hết sức phong trần, thường chỉ có ở những đấng lãng tử biết cách tận hưởng cuộc sống. Lát sau cô vợ cũng lục cục dậy. Nhìn quả mông to như cái thúng của vợ, mình biết ngay vì sao lúc nãy mới ngủ dậy anh đã ngáp lấy ngáp để một cách rất mỏi mệt.
– Xe thủng lốp à?
Anh hỏi. Mình nói vâng, đâm vào xe khác bị thủng bố nó lốp. Anh bảo ngồi đó chờ. Lạnh quá mình chui vào bếp ngồi cho ấm. Trên bếp, cô vợ đang nấu món gì đó rất lạ. Chị nói đây là chuối xanh giã nhuyễn ra, sau đó bóp với thịt lợn thành những viên như quả cau rồi nấu với miến gạo. Thấy mình khen thơm, chị vợ hỏi có ăn một bát cho ấm bụng không, mình gật. Đang đói, lại lạnh nữa nên mình ăn khá ngon miệng mặc dù vị của nó không quen lắm…
(Like đi, tôi viết tiếp, đi đổ rác tí đã)