Sáng nay vào phòng phỏng vấn mình run như dẽ. Chị Na tạp vụ công ty níu vai mình thì thầm vào tai, này này phải kêu giám đốc bằng anh, xưng em nghe chưa. Mình trợn mắt bảo èo ơi, tuổi bằng ông nội em ở nhà, anh anh, em em ghê chết đi được.
Chị Na nháy mắt “Đây là chỗ người quen chị dặn thế. Mà kéo cổ áo trễ tí nữa! Vào đấy thì khen nhiều vào cho chị. Khen giám đốc trẻ, đẹp giai phong độ, khí chất dồi dào đại loại thế”. Mình dạ rồi hỏi thế có còn gì lưu ý chị dặn nốt hộ em. Chị Na ghé tai “Thôi đủ rồi, ngực em mẩy thế kiểu gì chả qua”.
Vào phòng, kéo váy ngồi xuống. Giám đốc bỏ kính lão nhìn chằm chằm vào khe hở dưới cổ mình, hỏi “Em tốt nghiệp ngành gì?” Mình khép nép nói dạ cháu à quên, em tốt nghiệp khoa Kèn, học viện Âm nhạc anh ạ. Giám đốc nói tốt tốt. Chỗ anh đang thiếu kế toán, nhưng anh sẽ tuyển em vào bộ phận lễ tân, phụ trách đối ngoại.
Đang thất nghiệp nằm vêu mõm xin tiền nhà, nên nghe xong mình sướng âm ỉ. Chợt nhớ lời chị Na dặn, tiện mồm mình bảo “Dạ, không phải khen đểu chứ nhìn anh đẹp giai, trẻ trung phong độ, tinh khí chắc còn vượng lắm ạ!”
Mặt giãn ra 3 li, giám đốc vuốt lọn tóc chỏng gọng như đuôi bò che bớt quả trán hói lại, đoạn gật gù , anh cho em 10 điểm vì thấu hiểu lãnh đạo. Em ạ, công ty ta kinh doanh phân lân, nên anh đọc tặng em bài thơ do anh sáng tác. Nói xong nhấp ngụm chè, giám đốc lẩm nhẩm đọc: “Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy. Ta có thêm một ngày mới để bán phân”. Mình ngu nhất môn văn nên hào hứng khen, dạ thơ anh hay như thơ ông gì tên Du thế kỷ 18 anh ạ. Lão cười tít mắt bảo “Anh chính thức tuyển dụng em!”
Ngày đi làm đầu tiên. Buổi trưa giám đốc mời lên ăn cơm sinh thái. Mình ngẩn mặt đếch biết cơm sinh thái là cơm gì nhưng thôi kệ. Bọn già đọc nhiều chúng nó hay ngáo chữ lắm, gớm nữa gọi mẹ là cơm sinh lý còn dễ hiểu. Phòng ăn có 10 người. Cơm chả có gì lạ. Suốt bữa ăn chủ yếu nghe lão lảm nhảm tinh hoa ẩm thực các miền, đọc thơ và phân tích những câu gì đó rất triết lý, xong ngừng lại hỏi “Các em có thấy anh giống Bác không?”. Mới vào nên mình ngu ngơ hỏi dạ, bác nào ạ? Lão nghiêm nghị bảo “Bác Lê Văn Nin chứ bác nào nữa. Con này ngu nhỉ!”
Ăn gần hết bát cơm, mình vẫn chưa hiểu cơm sinh thái nghĩa là gì. Giám đốc trầm ngâm nhìn ngực mình một lúc, nuốt nước bọt ực một tiếng rất bi thương rồi đằng hắng nói. Mận ạ, em mới vào chưa biết về anh, một doanh nhân văn hóa, nhà thơ, nhà bốc thuốc kiêm nhiếp ảnh gia trứ danh đất Hà Thành. Đây này, báo chí chúng nó viết về anh đầy đây này. Nhân dịp anh vừa ra mắt tập thơ “Hạt ngọc phân”, anh ngâm tặng em hai câu đề tựa mà độc giả người ta rất tâm đắc “Đừng nghe tên gọi mà kinh. Phân bón hóa học, cho tình bội thu”.
Vỗ tay rôm rốp. Đồng chí Lành tổ trưởng tổ vệ sinh rút ngay bút bi Thiên Long xin giám đốc đọc lại để chép vào biên bản bữa cơm. Đồng chí Tuyết phòng kế toán nhất quyết cho rằng cần phải bốt phây búc mới được. Vừa bốt xong, một nick lạ hoắc nhảy vào bình luận “Thơ như loz “. Giám đốc tái mặt luống cuống gắt “Xóa ngay, xóa ngay. Thứ hai tới họp giao ban tôi sẽ cho kỷ luật đồng chí vừa phát ngôn câu này”. Thế là tan mất bữa cơm sinh thái đầy nhân văn của sếp.
Làm được 3 tuần. Một buổi trưa giám đốc nhắn tin bảo mình lên phòng riêng có tí việc. Mình hỏi dạ việc chi anh! Lão nói à thì lên anh quán triệt nội quy công ty ta cái. Dạo này anh thấy tư tưởng em không được kiên định lắm. Chốt cửa phòng, lão đè ngửa mình ra ghế hôn túi bụi vào ngực. Mình vùng lên, hét vào tai “Anh làm cái trò gì thế?”. Giám đốc thở hổn hển “Cho anh quán triệt em cái… nhá nhá…”. Điên quá mình co cẳng đạp phát vào dái rồi đẩy cửa chạy ra khỏi phòng. Tổ sư doanh nhân văn hóa.
Về nhà, cởi váy, ngồi viết cái tút nức nở “Lại chính thức thất nghiệp cả nhà ạ”. Ba vạn chín nghìn like!