Vậy là trương tuần thôn Đoài tự nhiên lăn ra chết.
Người ta bàn tán ghê lắm. Đứa thì bảo trương tuần đang bị quan trên điều tra vì tham gia đường dây tổ tôm ăn tiền trong thôn; đằng nào chả chết, thôi thì chết trước cho đỡ muối mặt. Kẻ thì nói, chiều qua mới thấy lão ấy đi đánh ten lít, lúc về ngang ngõ còn ngồi uống chè bồm, bắn thuốc lào, ghi trăm điểm lô…lẽ nào lại chết được nhanh thế. Tất phải có gì mờ ám ở đây.

Mọi sự cứ rối tung hết cả lên. Chuyện đến tai giáo Thục. Giáo Thục nói, ấy là do lỗi của Bộ Giáo dục. Mọi người nghe xong, nhao nhao hỏi tại răng lại do Bộ Giáo dục. Giáo Thục vừa xỉa răng, vừa thủng thẳng bảo ấy là do Bộ chỉ lo dạy kỹ năng sống, mà quên dạy kỹ năng… chết!

Thì chả đúng à? Làm đến chức trương tuần kể cũng gớm mặt rồi. Nếu muốn chết, thiếu gì cách để chết cho oanh liệt, ví dụ xin chuyển sang làm trương tuần giao thông. Thấy xe công ten lơ nghênh ngang trên đường, ta cứ cầm gậy cặp nong nhảy lên bám vào gương chiếu hậu. Gặp thằng lái công nghiện lòi hoặc ngáo đá, nó húc mẹ một phát vào dải phân cách, nửa tiếng sau trên báo Dân trí đã có bài tường thuật về chiến công hiển hách “đồng chí Tuần đã kiên trung ngã xuống trước mũi xe công ten lơ để giữ gìn sự an toàn cho hàng nghìn người tham gia giao thông”. Thì có phải được truy tặng liệt sỹ rồi không?

Cụ Nho, người nhiều tuổi nhất thôn gật gù, nói thầy dạy quả rất chí lí. Riêng tôi thì tôi gợi ý, nếu muốn chết một cách trữ tình hơn, ta có thể cầm tuyển tập thơ của hội người cao tuổi lang thang vừa đi, vừa đọc.

Đám trai làng cười khẩy nói, cụ bị hâm à! Đọc thơ thì răng mà chết được! Cụ Nho khề khà nói chúng mày ngu lắm các con ơi! Chúng mày cứ nằm giữa đường ray xe lửa mà đọc cho hồn nó siêu thoát. Gặp đám bán hàng online, chúng nó chụp mấy bức ảnh viết lăng nhăng mấy câu ví dụ tuy chết nhưng tay anh vẫn cầm cuốn sách nghi là thơ, thì có phải Hội nhà văn thêm phần vẻ vang?

Anh cu Sãi ăn điếu thuốc cò mềm, phanh áo phe phẩy nói. Nếu là tui, tui vô Cửa Lò oánh bữa mực nháy no nê, cởi truống tắm phát, xong bắt thuyền ra đảo Lan Châu, mặt hướng ra phía Đông, dạng cẳng hô to “Trường Sa là của bọn choa” rồi giật chốt lựu đạn, uỳnh một cái. Thế thì có phải lưu danh sử sách không. Đời sau vớ vẩn các nhà văn học sử biến tui trở thành Lê Văn Tám thứ hai chứ chẳng chơi!

Mọi người cười ồ lên, ai cũng khen cu Sãi mặc dù nhìn ngu ngu nhưng thi thoảng nói đôi câu hay phết. Giữa lúc đó thì trưởng thôn rẽ đám đông bước vào trụ sở. Phó thôn phụ trách an ninh hỏi.

“Bẩm! Thế bây giờ ta công bố nguyên nhân cái chết của anh trương tuần như nào đây quan bác?”

Trưởng thôn nói.

“Trong khi dân tình chúng nó đang xôn hết cả xao thế này, tốt nhất mày cứ đưa ra lý do nào đó chung chung đi. Nguyên nhân gì mà nghe xong chúng nó không biết đâu mà lần í”.

Đồng chí Na phụ trách công tác thú y thôn nghe xong nói, dạ cái này cứ để em công bố. Gì chứ em có kinh nghiệm những vụ như này lắm, các quan bác cứ yên tâm đi đánh tổ tôm tiếp đi.

Nửa tiếng sau, hệ thống phát thanh thôn đã nhanh chóng cho công bố nguyên nhân cái chết của trương tuần. Tiếng loa oang oang.

“Thưa bà con! Hiện tượng anh trương tuần chết trong những ngày qua đã khiến dư luận quan tâm, nhiều người dân lo lắng hoang mang. Có hai nhóm nguyên nhân chính dẫn đến cái chết đó: Một là do hoạt động của con người, thải chất độc ra môi trường. Hai là do tác động của thiên nhiên, còn gọi là thủy triều đỏ….A lô, a lô!”

Dân trong làng nghe xong ngửa mặt lên trời nức nở khen “Chết rứa mới chết chứ! Một cái chết cực kỳ vỹ mô và thuận theo môi trường. Tài đến thế là cùng!”.