Mùa hè năm ấy nóng khủng khiếp. Đến bữa ăn hắn đánh trần, mặc mỗi cái quần đùi cháo lòng, bật một lúc hẳn hai cái quạt mà mồ hôi vẫn giọt ngắn giọt dài thi nhau nhỏ tong tong xuống bát, cực không để đâu cho hết. Đã thế cái phòng ngủ bé tin hin như ổ tò vò lại ngoảnh đúng hướng tây. Đi ngủ nhiều đêm hắn không dám bật quạt, vì bật quạt chỉ tổ thêm ngột ngạt vì bức tường hướng tây lúc này mới bắt đầu phả hơi nóng hầm hập.
Buổi trưa qua nhà hàng xóm tìm con gà đi lạc, gọi ầm ầm như mổ bò mà không ai ra mở cửa. Một lúc sau con vợ bận đồ ngủ mỏng tang chạy ra nheo mắt bảo “Chú tìm cái chi đó? Chị bật điều hòa, đóng kín cửa nên nỏ nghe chi trơn”.
Mụ cố tình nhấn nhá mấy chữ “chị bật điều hòa” cho ra dáng nhà có điều kiện, nghe mà phát ghét! Nhưng công nhận nhà có điều hòa con người nó khác bọt thật: da dẻ, người ngợm múp máp, trắng trẻo như cục bột, nhìn mà chỉ muốn nuốt nước dãi cái ực!
Về nhà, hình ảnh con mụ hàng xóm múp máp, mát mẻ, chui trong phòng điều hòa ra cứ lởn vởn mãi trong đầu hắn. Hắn liên tưởng đến vợ cũ. Có khi nào vì không sắm nổi cái điều hòa mà vợ hắn bỏ đi không? Dễ lắm, vì ngày thị đội nón ra đi là một ngày hè đổ lửa, gió Lào thổi quần quật trên đầu, hắn đứng đầu ngõ trông theo cái bóng lầm lũi đó mà cay đắng không thốt nên lời.
Càng nghĩ hắn càng quyết tâm phải sắm bằng được một cái điều hòa. Hắn mang điều này nói với thằng em quen biết. Thằng em bảo “Rứa thì em biết chỗ ni có con máy cũ người ta chuyển nhà nên không dùng đến. Anh thích thì để em nói nó mang vô lắp cho luôn, giá rẻ thôi, ba triệu mốt”. Hắn nghĩ trong 3 giây rồi gật đầu cái rụp. Ba triệu mốt tưởng là nhiều nhưng chỉ bằng một nửa giá máy đập hộp. Mà chưa được một nửa! Ăn nhậu hết nhiều chứ mua cái máy dùng khi nào cho hư.
Buổi chiều đang ngồi oánh phỏm thì có thằng thợ đầu hói đi xe máy chở cục nóng và lạnh vào. Hắn chạy lại nhìn nhìn như chó xem tát ao, hỏi hãng gì đấy. Thằng hói bảo hàng Pana, rồi chỉ vào cục to to quảng cáo “Cục nóng đây này, nặng tận 35 cân, ở trong toàn đồng, riêng bán cho bọn sắt vụn phải được hơn triệu bạc rồi”.
Hắn gõ gõ vào cục lạnh hỏi chạy êm không. Thằng hói gật, bảo “Bác yên tâm, chạy êm như chó thở luôn!”.
Mấy người hàng xóm đến chơi, bảo máy cũ rồi hè, hắn gãi đầu phân bua, nói cũ nhưng hàng Pana ni nồi đồng, cối đá lắm đây. Xưa nhà tui có cái đài Panasonic 2 băng chạy cả chục năm muốn hư mà hắn nỏ chịu hư. Con mụ hàng xóm chạy sang ngó ngó một lúc rồi hỏi răng không mua máy mới. Hắn điên lắm, chẳng lẽ bảo bố đéo có tiền, nhưng liếc cặp vú thây lẩy, thập thò trong tà áo mỏng của nó, tự nhiên hắn thấy lòng chùng xuống nên phanh lại được.
Lục cục khoan khoan, đục đục hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng thằng hói cũng lắp xong. Chỉ vào cục nóng, hói luyên thuyên phân tích nguyên lý hoạt động, nói cục nóng sẽ chạy đến khi mô phòng mát rượi thì hắn ngắt rơ le nên rất tiết kiệm điện. Hỏi điều khiển đâu, hói bảo để về nhà em kiếm đã, tạm thời bác cứ điều khiển bằng tay cho khỏe.
Rút ví trả ba triệu mốt, hắn hỏi hói rứa là xong phải không. Hói cầm lấy, bảo ô kê rồi, có chi trục trặc bác cứ a lô cho em. Nhìn theo bóng dáng thằng hói khuất dần sau hàng rào dâm bụt, hắn nở nụ cười mãn nguyện vì không ngờ một việc trọng đại như thế mà hắn giải quyết nhanh gọn được như thế. Hắn quay vào phòng, nghĩ ngợi một lúc rồi sực nhớ cần phải khoe với con gái chiến công vang dội này, tiện thể ngầm báo cho vợ cũ biết luôn. Biết hắn lắp điều hòa, vợ cũ chắc sẽ tặc lưỡi mà lấy làm nuối tiếc lắm đây!
Nhưng hắn không biết rằng những gì khốn nạn nhất đang chờ đợi hắn, vào đêm nay..(còn tiếp)
Tối đấy trời khá oi bức. Có vẻ như ông trời rất biết cách lấy lòng một văn sỹ nghèo vừa lắp điều hòa, khi lắc rắc mấy hạt mưa rồi tạnh ngắt luôn cho tăng phần oi ả.
Ăn cơm xong, căn đúng giờ hoàng đạo, hắn hồi hộp đẩy cửa phòng ngủ rồi chui vào. Pha sẵn ấm trà, xong xuôi hắn trịnh trọng bắc cái ghế nhựa lên giường, trèo lên ấn một nhát vào quả núm công tắc, động tác nghiêm trang như đang ấn nút khai hỏa bom nguyên tử.
Giờ phút thiêng liêng ấy cũng đã đến. Đèn dàn lạnh nháy xanh, cục nóng hộc lên một tiếng long trời lở đất như công nông đầu ngang lên dốc. Rồi một tổ hợp âm thanh bắt đầu ngân lên: uỳnh uỳnh uỳnh…phành phành phành…rột rột rột…khiến hắn choáng váng.
Hắn ngồi ngây người ra, mặt rồm rộm và đần thối như đang tận hưởng bản nhạc trứ danh “Phiên chợ Ba Tư” của Albert W. Ketelbey. Thật ra thì cũng thấy hơi man mát, nhưng cái hắn cảm nhận rõ nhất không phải là nhiệt độ đang hạ xuống, mà là những âm thanh mê hoặc lòng người như đang rung lên từ bốn bộ khí nhạc chính: bộ gõ, bộ đồng, bộ gỗ và bộ dây của dàn nhạc giao hưởng Viên huyền thoại.
Cái đéo gì thế này? Chạy êm như chó thở của mày đây hả hói? Ngồi một lúc váng hết cả đầu, điên quá hắn bốc máy gọi cho thằng hói.
– Alo! Hói ạ! Máy kiểu éo chi mà phành phạch như công nông rứa chú?
– Bác ạ! Ăn cơm chưa bác?
– Cơm rồi! Điều hòa điều hiếc chi kêu ầm ầm ri?
– À! Đó là cục nóng hắn mới khởi động nên kêu to tí. Lát chạy đủ mát hắn ngắt rơ le là êm ru liền.
– Ru cái con card chi không biết chứ nó kêu điếc hết cả tai không tài nào ngủ được.
– Dạ! Bác cứ bình tình đợi vài chục phút nữa, đủ lạnh là hắn êm ru như chó thở liền…Rứa bác nha. Cơm nước chi chưa bác?
Tắt điện thoại, chửi lầm bầm vài câu, hắn rót một tách trà, tranh thủ vừa nhâm nhi vừa đợi cho cục nóng ngắt rơ le xem sao.
Quả nhiên lúc sau cục nóng kêu “cạch” một tiếng rồi im bặt. Nhưng chỉ được ít phút, lần này lại “cạch” một cái rõ to rồi cả mảng tường mười bắt đầu run lên bần bật như động đất. Chó hàng xóm sủa um lên. Con mụ cạnh nhà lò dò đứng sát bên hàng rào nói vọng vào “Nhà chú Hà mới mua máy nổ à?”.
Hắn tức quá, định thò cổ ra bảo nổ nổ cái thằng cụ mày, không thấy điều hòa nhà người ta treo to như cái mả thằng ăn mày đó à!
Lúc này cũng khuya rồi, cố chợp mắt một chút nhưng không sao ngủ được với dàn nhạc giao hưởng, cáu quá lại bốc máy lên gọi thằng hói.
– A lô!
– Bác ạ! Máy chạy êm chưa bác?
– Êm cái đéo chi! Chú lại mà nghe, hắn vẫn gào như công nông đây này.
– Dạ! Rứa bây giờ bác muốn êm đúng không?
– Chơ răng nựa! Khắc phục răng đây?
– Bác có ít bông đó không? Bông y tế đó!
– Hình như không có, để vệ sinh máy à?
– Rứa thì bác lấy giấy vệ sinh cũng được.
– Giấy vệ sinh thì có.
– Ừ. Bác cứ vò thành hai cục nhỏ bằng ngón tay nha.
– Đây rồi! Bây giờ làm chi tiếp theo?
– Bác nhét hai cục giấy vô hai bên tai là không nghe tiếng chi nựa luôn!
Mẹ! Lại thế nữa! Điên thế là cùng!
Trằn trọc mãi rồi cũng nhắm mắt được một lúc. Vừa lim dim được 10 phút chợt nghe mát mát bên má, nhìn lên thì hóa ra nước từ dàn lạnh đang nhỏ xuống. Hình như cái này trong sách hướng dẫn kỹ thuật chúng nó gọi là chức năng bù ẩm đây?! Bù ẩm kiểu đéo gì mà cứ lộp bộp rớt trên mặt người ta thế này?
Hắn tỉnh hẳn ngủ. Sau nhà cục nóng vẫn hú hét như có một xưởng cơ khí đang hoạt động. Trong phòng, dàn lạnh thi thoảng nấc lên vài tiếng như bị ai bóp cổ rồi lại thở hồng hộc, hồng hộc.
Khật khừ đến gần sáng, chịu không nổi, hắn đứng bật dậy tắt bụp cái công tắc gắn trên tường. Lúc bây giờ hắn mới hết thao thức, vật vã vì cái của nợ kia, mà yên tâm ngủ một giấc cho đến gần trưa mới dậy.
Tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là gọi ngay thằng hói vào thanh lý điều hòa. Thằng hói đi xe Rim Tàu vào, rít xong hơi thuốc, nói trả lại thì em xin bác năm trăm tiền công lắp đặt cộng với tiền gaz thôi. Hắn tặc lưỡi bảo được, gỡ xuống đi. Rồi thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nợ.
Sau này gặp lại, hói khoe cái điều hoà đó em lắp tổng cộng cho 10 nhà rồi. Nhà mô cũng đút túi năm trăm khoẻ re.