Thằng bệu, em họ mình ở quê có cái nhà nghỉ nằm ven đồi. Hồi chuẩn bị khai trương nó rủ mình ra quán cà phê bảo, bác văn hay chữ tốt nghĩ hộ em cái tên cho nó hay hay. Mình suy tư mất mười phút, rít thông bốn bi thuốc lào rồi đập tay đánh đét vào đùi, nói theo anh ta cứ mạnh dạn đặt tên là nhà nghỉ Đạt Phú, theo cái nghĩa là mần ăn càng ngày càng thành đạt, phú quý!
Bệu nghe xong giãy nảy như đỉa phải vôi bảo bác đùa hay thật rứa? Thiếu chi tên hay ho không đặt, đi đặt cái tên nghe chuối bỏ mẹ! Thôi em quyết định rồi, đặt mẹ là nhà nghỉ 69, bác thấy rứa có được không. Mình gật đầu nói cũng được!
Nhà nghỉ nằm ven đồi, rất kín đáo và mát mẻ nên buổi trưa mình hay mò ra chè chát, thuốc lào, thi thoảng đánh ván cờ tướng. Bữa nọ bệu đang cắm mặt vào máy tính chơi liên minh thì có em gái trạc tầm 25 – 26 tuổi chở một ông già tương đối hom hem đi vào.
Nhìn qua đoán có vẻ như cô cháu gái chở ông nội đi ăn cỗ, lúc về ông quá chén, huyết áp tăng cao nên cháu gái nhanh trí đưa ông vào đây nghỉ cho lại sức. Đấy là dự rứa chứ biết đéo đâu được! Cô cháu bịt khẩu trang, đầu đội mũ bảo hiểm, quần bò thủng gối, bộ ngực hết chê. Ông già tầm 75 tuổi hoặc hơn, râu dài nửa gang, cứ đi một bước là dừng lại ho ba cái.
Lấy chìa khóa xong, cháu gái xốc nách ông, dìu từng bước khó nhọc lên cầu thang. Mình đá chân bệu, hỏi đôi ni ông cháu à? Bệu quay sang nói nhỏ “Hàng xách tay của lão nớ đó, ông cháu mô!”. Mình tròn mắt kinh ngạc, đoạn liếc vội cặp mông đồ sộ của em gái mà lo ngay ngáy cho sức khỏe lão già. Quả mông đấy nhẽ chấp cả lữ đoàn pháo binh chứ lão già kia được mấy hơi.
Hỏi thì bệu kể, lão kia con cái thành đạt cả, sâm nhung, cao hổ cốt uống đều nên tuy già nhưng già không đều. Khoản nớ vẫn hung hăng lắm, tháng mô cũng đến đây đôi lần. Mình nói có khi ông cháu cũng nên, chớ tau thấy lão đó hom hem lắm, mần ăn chi được nữa. Bệu cười bảo rứa thì anh chạy lên ghé tai vô khe cửa nghe coi có tiếng chi lạ không. Mình lò dò lên tầng hai, vừa ló mặt lên hành lang đã nghe tiếng cháu gái rên như mèo động đực: “Ông ơi….à quên…anh ơi…em thích quá! Cháu thích quá… anh ơi!”. Nghe mà sởn hết da gà.
Nửa tiếng sau đã thấy cháu gái đội mũ bảo hiểm dìu lão già xuống cầu thang. Phải gọi chính xác là “dìu”, vì chân lão run như cầy sấy, bước không nổi nữa. Lão hỏi bệu mấy tiền, bệu bảo chín chục. Lão làm ầm lên, bảo tui nói chú biết nha, ngoài nớ hắn lấy tiếng có tám chục thôi, đây mới hơn nửa tiếng chú chém chín chục là răng? Bệu nói thôi bớt cho ông một chục đỡ lằng nhằng.
Mình hỏi lão, răng nhanh rứa bác. Lão chỉ tay vào em gái, móm mém nói tuổi bầy tui dừ đánh nhanh thắng nhanh thôi chú ạ, sức mô nựa. Mình bảo, rứa vợ bác không ghen à? Lão nháy mắt nói mụ nớ mô đen tắc kinh lâu rồi, ghen răng được mà ghen!
Ra đến cổng lão tụt vội khỏi xe em gái rồi quay vào hớt hải nhìn quanh. Bệu hỏi chi rứa bác. Lão khò khè vừa thở dốc vừa nói không ra tiếng “Chú có thấy cặp răng giả của tui rớt mô không?” Bệu chạy lên phòng rồi chạy xuống nói không thấy. Lão thở dài, ôm ngực nói “Rứa là mất 5 triệu bạc rồi!” (còn tiếp)……
Hồi còn làm nghề sửa điện thoại, mình có một vị khách quen là thầy Dần. Thầy về hưu rồi. Nghe nói trước kia thầy dạy sử, lúc thiếu giáo viên trường điều sang dạy cả môn giáo dục công dân.
Dạo đó các hiệu điện thoại hay cóp phim và nhạc vào thẻ nhớ cho khách. Thi thoảng thầy cưỡi con Rim Thái đến, lôi quả Nokia N82 ra nói mi cho thầy ít phim sếch loại đặc biệt vô đây cấy. Mình bảo lại phim Tây à thầy. Thầy gật đầu nói “Bọn nớ hàng to, đứa mô đứa nấy dập như máy khâu coi rành sướng, chớ mấy đứa Châu Á mần như ẻ nỏ ăn thua”.
Có bữa trả tiền xong thầy Dần hỏi chú mi học chi ra mà mần nghề ni. Mình nói dạ học văn. Thầy nói rứa à, rứa có biết nhà thơ Nguyễn Huy Thiệp không. Thằng cha nớ có những câu thơ rành hay. Mình hỏi thơ ra răng thầy. Thầy Dần húng hắng ho một tràng dài rồi nói thơ như ri này: “Cầm lòng bán cái lồn đi. Để mua những thứ nhiều khi như lồn”.
Hay không? Thơ phải táo bạo dữ dội rứa mới là thơ, chú mi công nhận không?! Mình đút tọt tờ 10 nghìn vô túi quần nói quá hay thầy ạ. Mấy câu ni mà phổ nhạc lên thì phiêu thôi rồi. Thầy cười he he rung cả mớ tóc xồm xoàm như đống rơm trên đầu.
Bẵng một thời gian không thấy thầy đến cóp phim, gặp ở quán nước, thầy bảo dạo ni thầy hay đi câu. Đi câu thú lắm chú mi ơi! Ném cước cái vèo xuống nước rồi lôi điếu cày ra bắn mấy bi, đợi lúc thấy phao chạy nhì nhằng trên mặt hồ, nín thở giật một phát. Nhiều khi chỉ cần giật được con cá tràu bằng cổ tay thôi, nhưng cảm giác cha của sướng luôn chú ạ! Mình nghe xong gật gù tin sái cổ.
Cho đến một hôm qua nhà nghỉ thằng cu em đánh cờ, bất ngờ gặp một lão già đầu xồm xoàm như tổ quạ, vác túi câu len lén đi vào, theo sau là một chị gái khoảng 45 tuổi, thân hình tương đối chắc chắn. Nhìn lại lần nữa thì lão già kia té ra là thầy Dần nhà ta. Lúng túng quá nên mình buột miệng hỏi câu tương đối ngu: “Thầy đi câu ạ?”. Thầy Dần hé quả kính râm, rít qua kẽ răng “Đừng cho ai biết thầy vô đây nha!”. Mình nói thầy yên tâm đi.
Lúc sau lên tầng 2 lấy lọ trà, đã nghe giọng nữ trầm hét oai oái từ phòng kế bên “Chết em mất…thầy ơi!!!”. Giọng nam trung khào khào như cóc phê thuốc lào lập tức đè lại ngay “Nhỏ mồm thôi, chết cái chi mà chết!!!”
Đứng ngoài ngứa mồm định dặn cẩn thận thượng mã phong thầy ạ, nhưng sợ thầy ngại nên thôi.
Lúc sau xuống nói với thằng bệu “Thầy Dần đang câu cá ghê lắm”. Bệu bảo tuần mô nỏ rứa. Có bữa vội quá quên cả quần đùi luôn, chết mẹ cười.
Khoảng hơn nửa năm sau, một hôm bệu hỏi anh còn nhớ thầy Dần không. Mình bảo nhớ, răng rứa? Bệu cười hi hi kể, tuần trước đang mê mải câu trong nhà nghỉ, không biết ai phím mà thầy mới vô phòng được mươi phút thì thằng con rể của thầy phi xe đến bắt sống tại trận.
Thằng rể gọi điện về báo với mẹ vợ a lô mẹ ạ! Bố nhà ta vừa câu được con cá diếc nặng phải đến 50 cân mẹ ạ. Mẹ vợ nghe xong khóc như bò rống trong điện thoại, nói trời ơi rứa mà cứ nói dối là đi câu… trời ơi là trời!
Thằng rể ngắt lời nói mẹ biết bố nhà ta ngủ với ai không? Mẹ vợ nức nở nói không, con mặt lồn mô đó hả con? Con rể bảo tưởng ai, hóa ra là con ô sin cũ của nhà ta mẹ ạ!!!
Mình sốt ruột hỏi rồi răng nựa? Bệu bảo, thầy Dần tức điên lên, đỏ bừng mặt quát thằng rể “Tổ cha mi Hoạt nha! Mi cặp với cả trăm con thì không ai nói chi, tau cặp có một con mà mi mần um lên là răng? Tổ cha mi Hoạt ạ!”.
Nghe bố vợ nói câu ni xong thằng con rể mới chịu buông cho đôi gian phu, để anh chị mặc quần áo vào hehe. Mình hỏi răng rứa. Bệu bảo, thì thằng Hoạt có tật giật mình chơ răng nựa, hắn cặp cả đống gái, ai lạ chi!