Hội khóa kỷ niệm 20 năm ngày ra trường. Í ới mãi cả tháng trời trên facebook cuối cùng cũng gom được hơn ba mươi mạng. Họp hành, phát hoa tặng quà và đọc diễn văn xong, cả hội thuê một cái xe khách nhằm hướng Sầm Sơn thẳng tiến. Trên đường đi không khí náo nức vô cùng.
Lại nói về mấy đứa đi theo đoàn lần này. Đa số trong đó là công chức làng nhàng không giàu, không nghèo (bọn giàu thường chơi lẻ nhóm nhỏ với nhau, bọn nghèo thì mặc cảm không dám đi, vì đi cũng không biết nói chuyện gì). Trong đó có dăm ba cặp xưa thích thích nhau theo kiểu đầu mày cuối mắt, tay chưa được nắm, vếu chưa được sờ… Nói chung tinh thần và tâm sự đầy ẩn ức giống như lời bài hát cái gì mà “tại sao yêu nhau không đến được với nhau, để giờ đây hai ta phải khổ đau” bọn hàng rong hay mở.
Đến nơi, sau khi nhận phòng xong, cả bọn lục tục kéo nhau xuống bãi biển.
Biển mùa này gió thổi lồng lộng, phong cảnh rất nên thơ, trữ tình. Nhưng có đến bãi biển mới biết sự phũ phàng và mất dạy của thời gian.
Đám đàn ông bắt đầu cởi trần khoe đủ các loại hình thái bụng. Thằng bụng ỏng, đít teo như suy dinh dưỡng lâu năm. Thằng bụng như bụng bò, chân như hai que nhang cắm vào bên dưới, trông tếu không chịu được. Lại có đứa bụng chảy gấp nếp như ruộng bậc thang, lúc nằm ngửa chỉ thấy mỗi cái bụng bia nổi lên lềnh phềnh trên mặt nước.
Mấy đứa soi bụng của nhau xong, quay ra bình luận. Một đứa nói địt mẹ tuổi này kể cả không béo, bụng vẫn to như thường. Thằng khác bảo, tại ngồi nhiều quá, lại ít vận động nữa nên béo bụng. Đứa bụng ỏng nhất xua tay phản đối, nói đéo đâu, tao chiều nào cũng chạy bộ như trâu húc mả đây, sao bụng vẫn to?
Bên kia chiến tuyến. Đám chị em lác đác có đứa tắm, nhưng tắm kiểu chuồn chuồn đạp nước. Hầu hết diện váy dài lướt thướt, xách giày dép lững thững trên bờ như đi ngắm hoàng hôn. Thật là lãng mạn và thi vị vô cùng.
Vài thằng mò lại hỏi bằng được tại sao bọn con gái chúng mày không xuống tắm. Đáp lại có đứa chỉ cười, nụ cười cực kỳ tinh tế và bí ẩn. Có đứa bảo đang ốm dở nên kỵ nước. Đứa kêu sợ sứa cắn. Lại có đứa than thở nước biển không được sạch lắm, sợ viêm da.
Thấy chúng hỏi lắm quá, mình kéo mấy thằng lại bảo.
“Chúng mày tồ bỏ mẹ! Tuổi này giờ chúng nó cởi phát ra, khéo đéo bao giờ chúng mày còn hứng thú muốn đi hội khóa nữa. Rồi bao nhiêu kỷ niệm, ký ức đẹp đẽ, thơ mộng về nhau tan tành con mẹ nó hết, khi trước mặt chúng mày không phải là nữ sinh ngây ngây, thơ thơ, trong ngọc trắng ngà nữa…. mà là những mẹ sề, bụng mỡ nhét mãi mới tống được đống của nợ ấy vào cạp quần. Đã thế ngực nghiếc vú vê đi đâu hết, nhóm thật khéo cũng chỉ bằng quả chanh héo, tức là ngực chỉ còn mang tính ví dụ thôi. Thế mà còn bắt chúng nó diện bikini hai mảnh ưỡn ẹo dưới nước, chúng mày ác nó vừa vừa thôi chứ!”.
Cả bọn nghe xong lim dim mắt nói à ừ nhỉ, địt cụ thời gian mất dạy quá. Trông long lanh trên phây thôi chứ bỏ ra thành chanh, thành mướp, nhàu nhĩ hết cả rồi.
Bố tổ!