Thằng em chơi cùng hồi đại học bất ngờ gọi điện sau nhiều năm mất tích. Mình hỏi nó sao rồi, dạo này sao rồi. Cười khe khe trong điện thoại, nó bảo em vẫn sống, không những thế còn sắp cưới vợ. Mình bảo kinh, tao tưởng mày mãi mãi chỉ thích uống riệu, mần thơ và chửi đàn bà là lũ vừa mất dạy vừa bạc bẽo. Rứa lấy ai? Nó bảo dạ lấy phò!

Thằng này xưa nay vẫn tưng tửng như thế. Chuyện đùa thì tỉnh bơ như thật, chuyện thật thì nói nhẹ hều như đùa không biết đâu mà lần.


Hồi sinh viên ở ký túc, nó nổi tiếng vừa bựa vừa ngang lại vừa bất cần nên không ai chấp. Có bữa ở hàng cơm, thanh toán nợ nần xong còn thừa 9 nghìn, bà chủ quán đang loay hoay tìm tiền lẻ trả lại, tiện tay nó bóp phát vào vú em nhân viên hay dọn bàn rồi lạnh tanh bảo.”Thôi trừ vào luôn, khỏi trả lại”.Chưa kịp bước ra cửa thì nghe cái bốp. Quay lại nhìn thì hóa ra em nhân viên vú to vừa cho nó cả cái dép tổ ong vào mặt. Về phòng mình hỏi địt mẹ mày nhục chưa? Nó bảo “Có những thứ ái tình chúng ta phải cướp giật mới giành được, nhục đéo gì đâu”.

Sau này mình ra trường trước, nghe đám đàn em gặp lại bảo nó vẫn rứa. Mình hỏi vẫn rứa là răng. Bọn chúng bảo, thì vẫn say riệu vặt, mần thơ và thi thoảng sờ trộm vú của mấy em gái con bà chủ quán tạp hóa. Mình hỏi rứa hắn vẫn chưa yêu ai à? Mấy đứa nói không, nó không yêu ai mà cũng chẳng con thần kinh nào dám yêu nó.

Thế mà đùng cái nó thông báo cưới phò làm vợ. Mình nói, mày suy nghĩ kỹ chưa đo, thiếu gì gái không lấy, lại đâm đầu lấy một con phò! Nó nói dạ rồi đại ca ơi. Nếu đại ca, đại ca sẽ lấy vợ về làm phò, hay lấy một con phò về làm vợ? Mình nói mày vẫn thần kinh như trước nhỉ, nhưng thôi, nếu đủ sức cảm hóa một con phò để nó trở thành một con vợ ngoan ngoãn trong nhà thì anh chúc mừng mày. Anh cho rằng trong một gia đình luôn chỉ có một đứa điên, mà mày thì điên sẵn rồi nên anh hy vọng con vợ mày sẽ nhìn vào đó để mà biết tử tế.

Nó cười he he bảo, đại ca yên tâm. Em sẽ cảm hóa được nó. Em đã vớt nó dưới bùn đen lên, biến nó từ kiếp chó thành kiếp người, nó sao dám phụ em.

Thấy thằng em nói năng mạch lạc, tự tin, mình cũng mừng thầm cho nó. Ờ, thế chứ. Điên thì cũng điên tùy lúc, tùy giai đoạn và điên có tính toán chút chứ. Anh thì chả có éo gì nhưng với tư cách một thằng thợ sửa điện thoại kiêm cầm đồ, anh hứa ngày cưới sẽ tặng chú con điện thoại Samsung cảm ứng của thằng nghiện bỏ lại. Nó im lặng một lúc ra chiều xúc đông lắm (đấy là đoán thế, biết đéo gì được trong đầu một thằng điên nó sẽ nghĩ gì).

Cách đây đúng một tuần, đang ngồi trà đá vỉa hè chợt gặp nó đi qua. tay bắt mặt mừng ôn nghèo kể khổ một lúc, anh em kéo nhau vào quán nhậu đá đĩa lòng bê xào dứa. Làm hết một be, quay sang hỏi à thế vợ con dạo này thế nào rồi? Cháu đầu mấy tuổi rồi? Chạm ly cái cạch, nó thẫn thờ bảo “Vợ em đi Đồ Sơn rồi đại ca ơi!” Mình nói ờ, đi công tác hả?

Thằng em chép môi, thở hắt ra bảo:

– Nó nói lại nhớ nghề!