Mùng 3 tết cả nhà về quê chồng. Định bắt taxi nhưng chồng nói thuê xe tự lái cho ra dáng thủ đô về.
Nhớ năm kia đi xe khách, vợ chồng con cái vật lộn trong cái chuồng gà 52 chỗ, thằng con nôn một trận ra mật vàng còn mẹ nó ra mật xanh. Đến nhà, trưởng họ hỏi đi xe chi về đây? Mình bảo dạ xe khách. Cái bắt tay lỏng lẻo hẳn.
Gần xế trưa thì về đến quê.
Nghe khách từ thủ đô về, họ hàng râm ran đến chúc tết. Mỗi chị bế bên nách hai đứa trẻ, dắt thêm một đứa nữa là ba, chả mấy chốc nhà nhìn như trạm y tế thôn trong đợt tiêm chủng vắc xin sởi.
Phong bì phát tới tấp như phát phiếu bầu cử. Tối qua ở nhà biết trước sẽ đông trẻ con, mình đã chuẩn bị sẵn 30 cái phong bì, mỗi cái 50 nghìn. Chỉ nửa buổi sáng đã bay sạch phong bì, buổi chiều ra xe lấy thêm phong bì xơ cua, nhưng rút xuống còn 20 nghìn vì bọn chúng không biết ở đâu ra, con cái nhà ai mà đông quá.
Buổi chiều có thêm 28 đứa. Bố mẹ chúng nó niềm nở giới thiệu, đây là chú Hoành, mặc dù chú trẻ trâu và nhìn như thằng ốm đói thế này thôi nhưng vợ chồng mày kêu bằng ông trẻ. Kia là Mận, cháu nó mới cai sữa được 2 tuần, mày gọi bằng chị. Còn cái đứa đang ăn bim bim, mặc quần thủng đít lúc nãy bọn mày phải kêu bằng cụ.
Tổ sư, cụ cụ cái thằng cha mày, nhẽ bà mày gọi đứa trẻ lên 5 mũi thò lò bằng cụ? Nhưng mình vẫn ỏn ẻn dạ, cháu kính cụ, chúc cụ hay ăn chóng nhớn và đừng ngậm ti mẹ nữa.
Có mấy “cụ” xé toạc phong bì, lôi tờ 20k ra bĩu môi rất ghét “Xời, được có 20 nghìn. Sáng nay bọn con Tèo được hẳn 50 nghìn cơ đấy!”. Mẹ nó phải bịt ngay mồm lại kẻo mình ngại.
Mùng 4, bây giờ mới đến lượt phụ huynh. Lão chồng mình bị kéo đi hết từ nhà này sang nhà khác. Đến nhà thứ 69 thì vừa uống vừa gọi huệ. Mình ngồi bên cấu đùi. Thằng anh họ chồng lườm cho cái, bảo “Không phải cấu, nó từ chối tức là khinh chúng tao nhà quê. Say thì ngủ chứ có cái đéo gì, mấy khi anh em gặp nhau”. Rượu quê pha cồn 9 nghìn một lít, chúng mày định giết chồng bà à?
Mùng 5 cả nhà chào về. Các ông cậu, bà cô, ông trẻ, bà dì… ngồi vây một vòng, bên cạnh là con cháu. Ông trưởng họ đằng hắng mấy cái rồi trịnh trọng nói.
– Nghe nói anh Phèo mới được cất cử lên chức giám đốc, thôi thì trước là chúc mừng anh, sau nữa là có con gà, yến nếp gửi anh chị lên thành phố cho các cháu. Tiện thể anh xem có xin được cho 46 thằng cháu trong họ ta vào công ty anh được không? Anh Phèo ạ, làm gì cũng được, anh cho chúng nó chân bảo vệ, pha trà, giữ xe hay bán hàng gì đó tùy sự nhiệt tình của anh.
Lão chồng mình ngồi nghệt ra, mồ hôi lấm tấm rỉ đầy cả trán mặc dù nhiệt độ ngoài trời xuống thấp. Mình thấy thương quá bèn đỡ lời.
– Dạ, bá cáo bác với cả bà con trong họ! Chồng cháu thật ra… cũng là giám đốc, nhưng… chỉ là giám đốc công ty gia đình, buôn bán nhì nhằng nhỏ lẻ thôi ạ!
Có tiếng thở dài. Một số người lẻn ra sân ôm gà, nếp, bưởi, mít và củ đậu… âm thầm lên xe chạy mất. Trưởng họ mặt dài như cái bơm xe đạp tàu xoa tay nói “Thế à, thế à!”, rồi ra sân ôm cặp gà mái tơ lên xe con trai rút lui.
Chiều tối về đến thành phố, mở điện thoại ra, thấy tin nhắn mẹ mình “Sao? Mai cả nhà có về chúc tết ngoại không để bố mẹ thông báo với họ hàng?”.
Chồng quay sang hỏi ai nhắn gì đấy em? Mình bảo à không có gì. Người tự nhiên nôn nao, bủn rủn như say sắn.