Sáng nhận một lúc 3 thiệp cưới. Tổ sư, cưới đéo gì cưới lắm thế không biết, toàn bọn chíp 95 – 96, khi chị biết ôm giai cháo lưỡi thì chúng mày còn cởi truồng tắm chậu thế mà giờ vượt mặt chị rồi. Để tao chống mắt xem chúng mày hạnh phúc đến bao giờ?
Dạo này tự nhiên khó ở. Cứ mở cửa nhìn ra đường thấy xe hoa chúng nó đi qua là tối om mặt mũi chỉ muốn sút cho con Micky phát bõ ghét, chân tay bấn loạn, nhịp tim thất thường khó thở.

Trưa đi khám mụ y tá già đo huyết áp xong thủng thẳng bảo “Có triệu chứng tức hạ phá thượng nhé”. Mình hoang mang hỏi là sao ạ? Vứt cái đo huyết áp xuống bàn, mụ cười hềnh hệch “Lừa lừa thằng nào cưới béng đi là khỏi bệnh!” Nghe xong ngại ngại là, nói cụ nó là bệnh thiếu hơi giai cho xong, hãm!
Tối ăn xong nằm vật ra giường, nhắm nghiền mắt lục trong đầu những thằng có thể lừa. Thằng Hoạch bạn học hồi mẫu giáo, thằng này trước thích mình nhưng mồm nó thối quá, ngồi nói chuyện nó thở một phát mùi y như mùi món nậm pịa chuyên chấm xôi của đồng bào Thái. May mình tỉnh, bảo lạnh rồi về thôi anh, không nó đè ra cưỡng hôn phát đêm về lại phải ngậm tỏi sát trùng. Thôi thằng này bỏ, cưới nó về bệnh viêm mũi dị ứng mãn tính của mình lại chuyển sang viêm xoang thì bỏ mẹ!
Thằng Hoành đồng nghiệp cũ. Thằng này thì văn võ song toàn, rượu hay, chắn cạ, xóc đĩa, tổ tôm, chè chát… món gì cũng giỏi, mỗi tội thô thiển. Ngồi bờ biển với mình toàn kể chuyện chịch gái. Mỏi mồm thì tự nhiên im lặng hỏi em có nghe tiếng gì không? Mình giả vờ e ấp bảo dạ hình như tiếng hàng dương vi vu trong gió cho nó lãng mạn (mặc dù chả nghe khỉ gì). Nó cười rinh rích, tỉnh bơ nói à không, anh vừa đánh quả rắm!
À đây rồi! Sực nhớ thằng Bường công tác ở viện gì quên mất tên. Thằng này lịch sự có thừa, không thô thiển như thằng Hoành, mở mồm là Đốt tôi ép xờ ky nói thế này, Vích to Huy gô nói thế kia, danh ngôn, ngạn ngữ phang ầm ầm toàn lời hay ý đẹp nhưng ngơ ngơ như gà công nghiệp. Mấy lần mình gợi ý nhà nghỉ định lừa lừa phát trói luôn nhưng nó không biết ý (làm viện này viện nọ mà ngu như bò). Ghét nhất là khi mình nói thích nó thì nó co mẹ vòi, khi mình quên nó rồi thì đùng đùng gọi điện mơi hàng, nói em ạ, anh dạo này khổ vì khỏe quá em ạ! Tổ sư, lại định gạ chị chịch xã giao xong phắn đây.
Nói chung toàn bọn nên cho vào blacklist đéo duyệt được, trong khi gia đình thì cuống lên muốn tống cổ mình càng nhanh càng tốt. Mỗi khi ai nhận được cái thiếp cưới, bà già lại thở dài cái thượt quay mặt rên “Con nhà người ta sao mà tốt duyên rứa không biết…”
Hôm nay mùng 1 đầu tháng, lên chùa cầu duyên phát cho nhã. Thắp hương xong, bát hương cháy bùng một cách rất khí thế. Vận đến rồi đây, có thế chứ! Lẩm bẩm chắp tay vái lia lịa, con xin thần linh năm nay, tốt nhất là cuối năm luôn cho nó nóng, cho con gặp được thằng chồng không cần đẹp giai khoai to, chỉ cần nó đồng ý lấy con là được. Con khổ lắm rồi, đi đâu chúng sinh nhìn con như đồ bỏ đi, lòng đau không để đâu cho hết!
Cầu xong khóc tu tu 3 tiếng rồi về bật máy tính viết tút “Hôm nay em ổn!”