Ngồi cà phê, mở điện thoại ra thấy phây báo có tin nhắn. Hóa ra là của một người cũ. Anh khỏe không. Dạo này nổi tiếng nhỉ. Còn nhớ em không.

Đang rảnh tay nên nói anh khỏe và vẫn nhớ em như những ngày xưa. Chẳng hay cơn gió nào mang em vào phây búc anh. Em ấy nói em vẫn theo dõi anh mà. Em còn nhớ như in cái dáng cao gầy đứng bên cửa sổ ký túc của anh trong những chiều mưa buồn bã. Nhớ những lần chúng mình nắm tay nhau đi trong lất phất lá phượng rơi. Ôi, thuở đó vô tư anh nhỉ, có lần anh mua một cây kem, hai đứa vừa đi bộ quanh hồ Tây vừa mút. Gió từ mặt hồ lồng lộng khiến em rùng mình, anh đã nói câu gì anh còn nhớ không. Để em nhắc nhé, anh chỉ cần hít khi trời là đủ để yêu em.

Mình thì cũng chỉ nhớ lõm bõm. Hình như chưa được hôn em ấy cái nào. Một lần đứng tựa bên lan can hồ Tây định đè ra hôn , vừa đưa tay em lên thơm dạo đầu cái thì nghe văng vẳng mùi nước mắm chấm ốc nên thôi. Đận ấy đĩa ốc 2k, mình và em đi dạo mỏi chân toàn sà vào đá đôi đĩa. Có bữa em còn cầm cả bát con, ngửa cổ húp nước chấm soèn soẹt, khen nước mắm pha kiểu gì mà ngọt thật đó. Mà cứ đi dạo hồ Tây là ăn ốc, vì rẻ và lại đỡ mang tiếng chơi chay. Mình rất kinh mùi nước mắm, nên đéo dám hôn.

Bữa cuối, biết kiểu gì cũng sắp sửa xa nhau nên tranh thủ thò tay bốc nắm xôi, gọi là cướp giật ái tình tí, thì em vùng lên nói e hèm, người ta thấy kìa. Mình bảo kệ mẹ người ta… cho anh thử tí xôi chút chứ anh không làm gì đâu, thề. Em nhìn đồng hồ, nói thôi muộn rồi, về không ký túc đóng cửa. Thế là xôi vẫn hoàn xôi. Sau này thằng bạn yêu em ấy, một bữa nó ghé tai bảo “Phải to như này này, như cái bát ô tô”. Mình nói cái gì to. Nó bảo, vú em Y. Mình chửi cho trận, nói tao thì yêu em ấy một cách trong sáng và thánh thiện, mày thì chưa chi đã biết to như bát ô tô rồi, đồ phàm phu. Nó cười he he, ngửa mặt, mắt lim dim ra chiều đang tận hưởng. Điên thế không biết.

“Anh dạo này viết đều không ạ?” Ừ, đều em ạ. Công việc của em thế nào rồi. Dạ, em vừa làm nhà nước, vừa kinh doanh bên ngoài anh ạ. Anh vẫn thư sinh như ngày xưa nhỉ. Ờ, anh vẫn thế, đói ăn nên trẻ lâu em ạ. Dạ, em bảo này, em đang kinh doanh online…. Mình nói thế à, thế thì tốt quá, thương mại điện tử đang là xu hướng chung của thế giới. Mặt hàng kinh doanh bên em là gì thế. Dạ, anh kết bạn với em đi nhé, lát em tag anh vào page của em. Có gì mong anh ủng hộ với ạ. Mình lại ừ, tất nhiên rồi, anh vẫn mua ủng hộ bạn bè suốt mà.

Tối về, ăn cơm xong, thấy em tag tên vào mọt bài viết gì đó. Bấm chuột vào, đập ngay vào mặt là dòng chữ to đậm viết bằng bút dạ màu đỏ, bên cạnh là mấy gói vuông vuông.

“Bạn lo lắng vì chưa đến chợ đã hết tiền? Đừng lo, hãy để lại số điện thoại, chúng tôi sẽ tư vấn và giới thiệu sản phẩm giúp cải thiện tình trạng khó xử đó cho bạn. Cam kết hoàn tiền 100% nếu vẫn xuất tinh sớm”.