Mới xuống phố nên rất hay được mời tham gia các cuộc rượu, dù rượu đối với mình giống y như kẻ thù.

Rượu phố khác rượu quê ở chỗ cuộc nào cũng có một anh hoạt náo viên. Anh này thường đọc thơ và hát hết bài này sang bài khác, mồm miệng lia thia như MC đám cưới rất vui.

Trong hội có anh được phong là nhà thơ. Anh thường đến muộn hơn mọi người một chút, nhưng mình để ý cứ xuất hiện là anh đọc đúng một bài thơ, đọc đi đọc lại mười mấy lần. Lần nào các chiến hữu cũng vô tay đồm độp, nghiêng ngả khen hay, hay thật đo. Thơ rứa mới là thơ!

Chẵn tháng con một anh bạn, nhà thơ đến trễ 10 phút. Sau khi mần vài ly, anh cầm đũa vừa gõ vào bát đựng rượu vừa đọc. Giọng cực kỳ thổn thức và truyền cảm.

“Này dòng sông
ngươi còn nhớ chốn ta ngồi ngóng mẹ
phiên chợ Lường vời vợi tuổi thơ ta
sao ngày ấy ta dễ ngoan đến thế…”

Đột nhiên anh dừng lại, nhìn mọi người một lượt rồi nói câu ni mới hay này.

“Mẹ thuê ta một xu bánh đa vừng…”

Anh chém tay vào không khí, nói cái từ “thuê” ở trong câu ni rất đắt nha. Mẹ thuê ta để làm gì? À! Thuê ta một xu bánh đa vừng để (anh ngân nga đọc tiếp): “Ta ngoan hết một ngày, ta ngoan, suốt cả năm, ta thương mẹ đến trọn đời ta sống”

Mọi người vỗ tay đồm độp nói hay, thơ rứa mới là thơ chứ lạy! Uống mừng thơ hay phát! 1..2..3..dzô!

Một anh bắc thang lau dọn bàn thờ, trượt cẳng ngã trên cao xuống cái rầm, đi siêu âm bác sỹ bảo không sao, tối về rủ anh em đi uống ăn mừng.

Đến nơi đã thấy nhà thơ cầm đũa vừa gõ cành cạch vào bát nước chấm, vừa hát ví dặm Nghệ Tĩnh. Mình hỏi chưa đọc thơ à? Anh bên cạnh bảo đọc rồi, đọc 13 lần rồi, chuẩn bị đọc tiếp.

Uống hết lượt mới, nhà thơ đứng dậy, nhắm nghiền mắt say sưa ngâm.

“Này dòng sông, ngươi còn nhớ chốn ta ngồi ngóng mẹ, phiên chợ Lường vời vợi tuổi thơ ta. Sao ngày ấy ta dễ ngoan đến thế…

Đọc đến đúng khúc này anh dừng lại hạ giọng nói câu ni mới hay này: “Mẹ thuê ta một xu bánh đa vừng”.

Anh nói đắt là đắt cái chữ “thuê” nghe chửa! Mẹ thuê ta để làm gì? À! Thuê ta một xu bánh đa vừng để ta ngoan hết một ngày, ta ngoan suốt cả năm, ta thương mẹ đến trọn đời ta sống… Đắc địa không? Đắc địa quá chứ lạy!

Mọi người nghiêng ngả vỗ tay, khen thơ rứa mới là thơ chứ lạy! Tổ sư đồng khởi uống mừng thơ hay phát! 1..2..3..uống!

Nghe đến lần thứ 128 mới ghé tai hỏi nhỏ, thơ ai mà thao thiết rứa anh. Anh chỉ tay vào ngực tự hào nói còn ai trồng khoai đất này nữa. Riêng chữ “thuê” trong câu “Mẹ thuê ta một xu bánh đa vừng” tôi phải trăn trở đúng 4 năm mới tìm ra chứ không đơn giản mô.

Mình gật đầu nói công nhận thơ anh có cái chi đó rất riêng, đọc lên vừa da diết vừa sâu sắc lại thấm đẫm triết lý, nghe mãi không chán. Anh ưng lắm, nói rứa thì để đọc tiếp. Mình nói vâng rồi lẻn ra xe về mất. Ra đến bên kia vỉa hè vẫn nghe văng vẳng “chữ thuê là đắt lắm đó nha, mẹ thuê ta một xu bánh đa vừng…Tại sao mẹ lại phải thuê ta? À, vì là…”…

Sáng nay uống trà, mình bảo với mấy thằng sao cái tay ấy cuộc rượu đéo nào cũng đọc đúng một bài đó mà chúng mày vẫn vỗ tay nhiệt tình thế? Có biết bài thơ tay ấy hay đọc là của nhà thơ Lê Huy Mậu không? Thậm chí từ thuê trong mẹ thuê ta một xu bánh đa vừng, thực ra là “cho” chứ làm đếch gì có thuê với mướn gì ở đây.

Một đứa ghé tai nói: “Con thủ trưởng bọn tau đó!”

Mình nghe xong ngồi im re. Ừ rứa thì thôi, con thủ trưởng thì nói gì chả đúng, hehe!