Chap 17: Cuộc đụng độ tay 3

Gần 10 giờ sáng.

Lọ mọ một mình thu dọn lại đống vật liệu trong kho, vừa mệt vừa bụi nhưng vẫn làm cố cho xong để chiều đi câu cá với mấy lão già hàng xóm. Cá câu về không ăn, bán thì chẳng bõ, có bữa để quên mẹ nó ngoài sân thối hoắc thế mà vẫn thích đi câu, chắc số giời đày.

Đang nghỉ uống nước thì điện thoại thằng em gọi tới, giọng hổn hển như bắt được trộm đến nơi.

– Đại ca đang ở mô đó? Có vụ ni hay lắm…
– Ở cơ quan chớ ở mô (đù má, cơ quan éo gì cái kho vật liệu nhếch nhác này, nhưng mình chuyên nói thế cho sang cái thằng người).
– Đại ca ra trung tâm thương mại đi, em…vừa thấy Huyền nhà đại ca lượn lờ ngoài đó với một hotboy…Đại ca đến nhanh còn kịp…

Nghĩ bụng đèo mẹ ở cái xó này thì làm đéo gì có thằng nào tên là hotboy, hay hotboy là tên gọi khác của mấy đứa lông bông đập đá? Nhưng nghe tin tự nhiên thấy rã rời hẳn, có cái gì đó như nỗi uất nghẹn chặn ngang cổ. Tắt máy. Định để nguyên bộ đồ bảo hộ lao động phi ra ngay nhưng chợt nhìn lại mình: quần áo bụi bặm, đôi giày vải rách một bên mõm, mũ lưỡi trai nhem nhuốc dầu mỡ. Thở dài chua chát, cái bộ dạng như thằng làm thuê (mà làm thuê thật, mình ngó xuống cái bóng của mình in nền xi măng và thấy nó cũng tả tơi thê thảm như thằng chủ của nó vậy), giờ ra đó chỉ thêm muối mặt?

Quay ra phòng bảo vệ thay đồ, tiện thể mượn đôi tông Lào của lão kỹ thuật vì sáng nay vội quá xỏ nhầm đôi dép đi trong nhà, rồi chạy vào khu vệ sinh rửa mặt mũi chân tay.

Trong ánh sáng lờ nhờ, mình thờ thẫn nhìn lại mặt mình trong gương. Dạo này đen và gầy đi nhiều quá, thần sắc rớt giá thê thảm. Mẹ, còn đâu hình ảnh một thằng giai từng làm mưa làm gió suốt một thời sinh viên ký túc; một thằng từng khiến không ít em gái phát điên vì cái tính bất cần và lãng tử chả giống ai của nó. Mình đây sao? Tai sao lại ra nông nỗi này?

Thở dài phát cuối rồi lặng lẽ đi ra bãi để xe. Lão bảo vệ hỏi đi mô rứa chú? Lắc lắc đầu kệ mẹ lão…

Ra đến trung tâm thương mại mới sực nhớ nó rộng quá, tìm nơi đéo đâu bây giờ? Bèn gọi lại hỏi thằng em, thằng này có vài lần đi cùng mình lên chơi nhà Huyền, lúc về toàn len lén nuốt nước bọt vặt khen “ngọt hè”, mình hỏi cái chi ngọt, nó chỉ cười tủm tỉm…). Thằng em xi nhan vào chỗ hàng quần áo, nhưng hàng quần áo cũng rộng vãi.

Đi được mấy bước tự nhiên đặt câu hỏi “À mình đi tìm chúng nó để làm gì? Để bắt quả tang, hay là để thu thập thêm chứng cứ bổ sung vào bộ sưu tập có tên Hận tình?”. Nhưng khi ấy như mà làm, cứ phải tìm bằng được “chúng nó” rồi ra sao thì ra.

Lướt qua mấy gian hàng, toàn gặp người quen. Mồm thì huyên thuyên chuyện trò nhưng mắt thì đảo như rang lạc sang các hàng kế đó để canh chừng. Mất hơn 10p vẫn chả thấy đâu, bắt đầu thấy nản.

Dạo tiếp một vòng, lúc rẽ sang gian bán mỹ phẩm chợt liếc thấy cái dáng quen quen đang cắm cúi chọn hàng. Tiến lại gần hơn, bất chợt cái dáng ấy quay mặt ra ngoài và nói gì đó với một thằng đứng cạnh. Tim dập rộn rã, mặt nóng bừng lên. Chính là chúng đây rồi!

Mình bước tới, khi còn cách Huyền khoảng 3m thì dừng lại. Nàng mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần vải, tóc búi cao, bên canh là thằng cu “yên tâm đê” với quả đầu trắng hếu 2 bên mang tai (à đầu này gọi là đầu Neymar đây, thằng này mình thích vì đá rất kỹ thuật, nhưng nhìn những đứa khác để kiểu tóc giống nó trông chỉ muốn đấm phát chết nuôn vì ngứa mắt).

Yên tâm đê ôm một mớ đồ lỉnh kỉnh để trong túi bóng, chắc mua đồ tặng Huyền đây. “Nàng của mình” loay hoay chọn chọn, thử thử mấy hộp kem hộp phấn chi đó, thi thoảng dí lên mũi hít hít rồi nhăn mặt thẩm định. Mình bước đến gian hàng đó, nhặt hộp kem cạo râu lên hỏi trống không nhưng tương đối hoành

– Cái ni bao tiền đây???

Con bán hàng xí xớn nói dạ trăm hai eng ạ. Huyền quay sang, mắt tròn xoe ngạc nhiên và bối rối, miệng lí nhí.

– Ôi… anh….!!!

Yên tâm đê nhìn mình chằm chằm và khẽ gật đầu (nhìn e lệ phết).

– Hai người mua chi đó?

Nặn một giọng điệu ráo hoảnh nhất có thể, mình hỏi.

– Dạ…anh T. nhờ đi chọn giúp mấy thứ linh tinh thôi. Bựa ni anh nghỉ sớm rứa ạ?

Yên tâm quay sang hỏi.

– Eng mần chi ở mô hè? Nhà gần đây không?
– Uhm, làm vớ vẩn thôi. Nhà anh gần đây!

Vừa nói linh tinh vừa để ý thái độ của Huyền. Nàng tỏ ra bối rối thật sự, cứ cầm hộp phấn trên tay mân mê, mắt chớp chớp. Cu yên tâm đứng áp sát nàng như muốn tái khẳng định chủ quyền biển đảo không thể chối cãi. Rồi nhớ ra điều gì đó, nó quay sang thì thầm cái củ cải chi đó với Huyền (đông người nên chả nghe lỏm được chúng nói gì). Nàng vừa gật đầu vừa liếc nhanh sang mình, thái độ rất khó xác định…