Chap 5

Ôm nhau một lúc, nàng đẩy mình ra bảo khiếp người em mồ hôi chua lòm mà anh không nghe chi à? Mình cười, bảo nỏ nghe chi, chỉ nghe phê, rồi đưa cho nàng cái áo phông (mà mình hay mặc đá bóng).
Huyền nhíu mắt “ Tắm á?”
Mình ừ, tắm cho mát, nhà có ai mô mà sợ.

10 phút trôi qua, trong nhà tắm vẫn tiếng nước róc rách như trêu ngươi. Mình gõ gõ cửa hỏi “Xong chưa?”
Nàng nói vọng ra (giọng nhấm nhẳng) “Chưaaa” (đúng là tắm lâu như… đàn bà )

Rồi nàng cũng bước ra. Tóc thả lòa xòa sau gáy, quả áo phông cầu thủ rộng thùng thình trông hơi tếu, da cổ lộ ra trắng mướt mát.

– Răng rồi?
– Mát chớ răng, hỏi vô duyên!
– Hê, nhìn ri ai chịu được! Để anh lau tóc cho nha?

Mình đi lấy cái máy sấy tóc với khăn mặt, xong vừa sấy vừa lau tóc cho nàng. Mùi hương dầu gội bồ kết nao hết cả lòng.

– Tự nhiên buồn ngủ rứa không biết!
– Em cứ ngủ đi, chiều anh đưa về cũng được.
– Có răng không? Ngủ nhá? Phải để yên em ngủ tề?
– Rồi, anh cũng chợp mắt tí, đêm qua thức khuya…

Nàng nằm xuống, mắt nhắm hờ (kiểu đề phòng đây). Mình có mà ngủ vào mắt, cũng vờ vịt nhắm nghiền, tay quàng lấy bụng nàng. Một cảm giác chộn rộn thật khó tả. Mùi da thịt mới tắm xong, cơ thể mát lạnh và mềm mại, hơi thở đều đều…khiến mình cứng hết cả cơ quan đoàn thể.

– Lại bắt đầu giở trò đó? Nàng ti hí mắt phát lệnh cảnh cáo khi tay chân mình bắt đầu ngọ nguậy.

Có lẽ biết không thể ngăn nổi ý đồ tội lỗi của đối phương, nàng thì thầm “Để yên em cho xem….anh phải hứa không được động vào… nghe chưa?”
“Rồi rồi, nghe mà!”
“Thề đi!”
“Thề!”
“Nhớ đó nhá! Không được… làm chi nghe chưa?”

Chiếc áo phông từ từ được kéo lên. Động tác nhẹ nhàng và thận trọng như đang bóc củ hành. Không dám thở mạnh (sợ nàng bất chợt đổi ý dừng lại thì nguy).
Nàng quay lưng lại có nhã ý bảo mình mở hộ cái khuy phía sau. Tay run bần bật, loay hoay mãi mà không tài nào bật nổi cái khóa củ chuối kia cả.

Nàng phì cười bảo đồ ngốc, rồi tự cởi. Một tòa thiên nhiên thực sự phát lộ, không kìm được sự thán phục, mình khẽ reo lên “Đẹp quá!”. Nàng giật bắn mình khẽ bảo “Chỉ nhìn thôi…” (cứ như món đồ trưng bày, mong manh dễ vỡ)…rồi thẹn thùng nhắm hờ mắt.

Lúc ấy thần kinh bấn loạn, mặc dù đã thề thốt không sờ vào hiện vật nhưng khổ nỗi mình éo phải là hòa thượng Thích Thủ Dâm để vượt qua thử thách đầy cám dỗ. Nhưng thôi, đoạn này đôi nào yêu nhau chả giống nhau nên khỏi tả kỹ. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở Y. Nàng bảo ê đừng tham, cái gì của anh nó sẽ là của anh. Cưới nhau xong anh thích làm chi thì làm. Mình tiu nghỉu chấp hành, không phải vì ngoan mà vì sợ nàng tổn thương, còn đám cưới thì biết có ngày ấy không mà phải giũ cho nhau (hay là mình lại giữ hộ cho thằng khác, kiểu “ki cóp cho cọp nó xơi” thì nhục)…

Nằm ôm nhau một lúc, nàng bảo anh có muốn nghe chuyện ni không? Chuyện chi? Nghiêm trọng thì nghe, còn không để lúc khác đi. Nàng bảo “Chuyện em với …anh đó, cái anh hay đến nhà em í”. À, thằng cu “yên tâm đê”. Mình biết trước sau gì thì chuyện này cũng sẽ đến …