Chap 7
Ngồi đá qua đá lại chán chê, rốt cuộc chốt lại thế này: Chuyện của mình với Huyền gia đình không cần quan tâm, vì đó chỉ là cảm xúc tức thời, rồi sẽ hết.
Cái chính là thông báo cho mình biết gia đình Huyền với nhà cu kia đã chính thức nói chuyện người lớn với nhau, chỉ chờ ngày đẹp nữa là tiến hành lễ cưới.

Mình nghe ù ù cạc cạc nhưng cũng gật đầu như bổ củi ra vẻ đang tiếp thu. Huyền ngồi trong góc, thi thoảng đằng hắng muốn cắt ngang lời mẹ thì bị đì ngay “Mi thì biết chi, để tau nói cho mà nghe…”, nên nàng có đó mà cũng như không, buồn vãi!

– Mà ở thị trấn thì thiếu chi con gái, răng không hỏi dưới nớ cho gần?

Ông chú nàng không nói thì thôi, đã mở miệng là toàn hỏi những câu cắc cớ éo biết trả lời kiểu chi. Định bảo, à thì do duyên số quyết định chú ơi, kiểu bụt chùa nhà không thiêng đó chú – nhưng nhìn cái mặt lão éo tôn trọng nổi nên mình quyết định cười khẩy cho qua.

– Cháu nghe rõ cả rồi chi?
– Dạ.
– Ừ, nhà o nỏ thích ngăn cấm bạn bè của con cái. Nhưng trường hợp của cháu…hấn tế nhị quá. Cháu thường xuyên qua lại… làm cho mọi người hiểu lầm, rồi chồng chưa cưới của con Huyền đâm ra khó xử, hấn mà bức xúc làm ầm lên thì nát hết. Nên thời gian ni cháu đừng sang đây nữa thì tốt hơn, tránh phiền hà rắc rối không đáng có…bla bla…

Ông chú Huyền bắn bi thuốc lào, phả khói um tùm rồi chép miệng.

– Con gái có nơi có chỗ rồi thì thôi, chớ đến lúc ghen tuông rồi đập chắc, chém chắc …là không hay mô! Chi hơn biết trước để mà tránh…

Mình chả hơi đâu mà nghe nữa, ngả người châm điếu thuốc mơ màng. Ông chú thấy thế liền thò tay bảo.

– Thuốc chi đó? Ngựa à? Ngựa thì tui xin điếu hút cho thơm.

Rồi lão rút một điếu cắn môi, một điếu nữa dắt lên tai, bảo “Tí về nhà hút cho dễ ngủ”. Mẹ, lần đầu tiên mình thấy kết luận rằng hút thuốc dễ ngủ, suýt phì cả cười. Bố nàng nhìn nhìn, xong hỏi “Thuốc ni mấy nghìn một bao hề?”. Lão chú ề à “Mười tám, hai mươi nghìn chi đó. Lương 2 triệu 8 mà hút sang gớm hè!”

Lúc ấy mình chỉ buồn cười, tuyệt nhiên không tức giận gì. Bậc quân tử không vì tiểu khí mà làm hỏng việc lớn, câu củ chuối này mình luôn nhớ láng máng trong đầu. Giờ thì chả có việc éo gì lớn để mà hy vọng nữa, nhưng đôi co hơn thua nhau ba tấc lưỡi trong hoàn cảnh này, khung cảnh này…vốn không hợp với tính mình nữa rồi. Nên nhìn bên ngoài có thể tạm kết luận mình thuộc dạng khù khờ, ít tranh luận, chỉ lấy võ cười làm bài tủ.

Nấn ná một lúc, đồng hồ chỉ 10 giờ. Mình xin phép ra về thì gặp cu Ngọc ngoài ngõ, nó khoe được lưng giỏ nhái, giờ vô làm thịt, rán lên ta uống riệu. Mình bảo để bữa khác, muộn rồi anh té đây, với cả đang có việc ở nhà. Soi đèn pin vô mặt mình, có lẽ ngó thấy thái độ không ổn lắm, nó trợn mắt.

– Ai nói chi anh à? Có chuyện chi à? Răng nhìn u ám rứa???

Mình bảo không, anh hơi buồn ngủ. Vừa lúc đó Huyền đi ra nên cu Ngọc lầm lũi bước vào trong sân. Mình bảo em vô nhà đi, không mẹ nói đó, anh về đây! Nàng nắm lấy tay mình, lắc lắc định nói gì nhưng không thốt ra được.

Trên đường về lòng ngổn ngang trăm mối. Đường mờ mờ, ảo ảo, giá có trận mưa thật to nữa thì rất hợp tâm trạng (nhưng mưa mẹ nó lúc chiều rồi còn đâu). Ngang qua cầu tràn, dừng lại nhìn nước trôi lững lờ dưới sông. Tựa vào xe, hút điếu thuốc, thấy đời nát như tương đang vẫy gọi. Nghĩ: thế là hết rồi, éo còn gì đê mà bấu víu vào cuộc sống vốn đã tẻ nhạt này nữa. Tất cả quay lưng lại với ta kể cả những điều đơn giản nhất mà ai cũng có. Thấy gió se se thổi qua má. Thấy mắt cay cay và ướt nhẹp. Hình như đứng một lúc nữa sẽ có nước mắt.

Thôi về thôi, đã bao lần mình trải qua cảm giác thế này nhưng cuối cùng có khá hơn được éo đâu. Dừng lại thứ cảm xúc giữa đường giữa chợ này mới được, nó khiến mình yếu đi mà chả giải quyết được cái éo gì cả…