Chap 19: Hạ màn

Không khí đã ngột ngạt sẵn, lúc này càng trở nên căng thẳng hơn. Huyền nhăn mặt lầm bầm “Thôi, để ăn cho ngon, thiếu chi lúc để nói…Ơ mà anh Huy uống hết chén đi chơ?”
Mình cười (rất nhạt) rồi quay sang cụng ly với “yên tâm”, ừ ừ uống đi, mần đi chú.

Hai thằng lai rai hết hơn nửa be, rượu nếp ngâm dái dê uống phê lòi nhưng hơi hăng (nghe bảo có ông nằm liệt giường, vợ nghĩ thì kiểu chi cũng chết bèn rót cho ly riệu dái dê. Uống xong người thì vẫn liệt tại chỗ nhưng trym tự nhiên dựng như cột thu lôi, vợ hoảng quá phải chạy đi xin đá, chườm lạnh liên tục 3 tiếng đồng hồ trym mới chịu dịu dàng trở lại, lợi hại thật!).

Chuyện trò đãi bôi kể cũng khó mặn mà, được một lúc chợt “yên tâm” quay sang nắm lấy tay trái Huyền (chắc hơi tây tây rồi đây) rồi hỏi “Có chật quá không?”. Giờ mới để ý, hóa ra nàng có nhẫn mới, nhẫn vàng tây gắn 3 viên đá lấp lánh, chắc mới mua cùng “yên tâm” vì thấy thằng này cũng đeo một cái y chang. Huyền để yên chừng 3 giây, rồi rụt tay trở lại không nói gì, mặt bừng lên.

Mình tựa lưng vào tường thở ra bằng mồm 2 cái liền. Một cảm giác rất khó diễn tả đang len lỏi khắp các tế bào thần kinh trung ương. Nghĩ thôi xong rồi, chúng nó đã kịp đeo nhẫn đôi với nhau rồi thì còn vẹo gì nữa. Hóa ra từ sáng đến giờ mình là thằng hề mà éo biết (tưng tửng mà cười đểu nữa đi, đời nó dạy cho sáng mắt ra chưa?).

– Mần be nữa bác hè? Mấy khi gặp chắc.

Yên tâm nhìn chai rượu sắp cạn đến đáy, xong quay sang bảo mình.

– Anh đủ rồi, đủ rồi…

Mình xua tay một cách bất lực. Thái dương bắt đầu giật giật, mắt nhìn cái éo gì cũng mờ mờ, ảo ảo. Ợ một phát rõ to, lúc nãy làm mấy miếng tái dê giờ mùi mè lợm hết cả cổ. Rồi tranh thủ hai đứa chúng nó đang xì xầm cái gì với nhau (quán ồn quá đek nghe rõ) đứng dậy bước vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn. Ngang qua dãy bàn khác, gặp thằng cu chơi cùng hội với Ốc đang chuẩn bị 1.2.3 dô, nó quay ra hỏi “Em mô mà ngọt nước rứa sếp?” mình cười gượng lờ đi.

Vào khu vệ sinh mở vòi hốt nước hất 5 – 6 vốc lên mặt cho tỉnh táo mà đầu óc vẫn ngơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cay đắng và bẽ bàng nhìn lại mình trong tấm gương mờ mờ hơi nước. Khuôn mặt của thằng trong gương bơ phờ mệt mỏi và đầy chán chường đang lừ lừ nhìn lại mình. Thôi hết rồi, chấm hết rồi…

Trở lại bàn thì “yên tâm” đã kịp tính tiền. Tiện mồm mình hỏi vu vơ (kiểu mượn rượu nói càn) “À mà hai bạn khi mô thì tổ chức đó? Lâu nữa không?”
Huyền ngượng ngùng cúi đầu im lặng. Yên tâm xoa 2 bàn tay vào nhau rối rít “Chưa anh ạ, còn phải coi ngày đạ chơ. Có lẹ cuối năm ni cụng nên!”

Mình ờ ờ (và đương nhiên) không quên nở nụ cười tươi như hoa ngũ sắc bắt tay chúc mừng, “yên tâm” nắm chặt tay mình không muốn buông, thật là thắm tình hữu nghị. Tranh thủ lúc thằng này đang mải xúc động, mình gọi thêm bao 3 số, nhưng quán không có, bèn lấy tạm gói Ngựa hút chơi vậy. Trong khói thuốc mờ mịt, mình giấu rất kín cảm giác chua chát bằng vẻ mặt điềm nhiên, vô cảm (à lại nhớ lão Đoàn từng bảo “mặt mi nhìn nhu ngu”, có lẽ nhìn ngu ngơ thật nên kể cả lúc nói rất thật lòng là tao đang buồn đây thì chúng nó chỉ nghĩ mình đang tưng tửng pha trò).

Lúc đó nói gì cũng trở nên vô duyên và gượng gạo, nên mình đứng lên xin phép ra về. Yên tâm rủ đi làm tí cà phê, cà pháo đạ chơ? Về chi vội rứa? Mình bảo anh say đến nơi rồi, đau đầu quá. Rồi lén nhìn Huyền coi như lần cuối nhưng nàng làm lơ quay mặt đi chỗ khác, buồn vãi…

Về nhà nằm vật ra giường, miên man xâu chuỗi lại các chi tiết mới thấy mình ngu và cả tin. Nếu ngay từ những ngày đầu tỉnh táo hơn thì đã không dấn quá sâu vào mối quan hệ vô vọng này, vì thực ra ngay khi bị mẹ nàng cấm cửa thì mối tình này đã chính thức chết lâm sàng rồi (ngày hôm nay mới rút oxy cho chết hẳn, nhục chưa?).

***

… Mình kể hết với Ốc chuyện này. Ranh con chăm chú nghe, xong trầm ngâm một lúc rồi bảo .

– Em cụng nỏ hiểu cái con ni nghĩ răng nựa. Đã xác định với thằng nớ rồi thì thôi, ghét nhất cái thói đứng núi ni trông núi tê. Dừ anh tiếc chi hắn nựa.

– Tiếc chi mô, ức chế tí thôi! Nó làm mình hố quá.

– Quá hố chớ còn chi nựa. Mà bựa đó uống chắc nhiều lắm hè? Điên rứa tê mà?

– 2 thằng gần hết chai. Riệu dái dê, gặp cả thằng chi đó bạn em mà hắn không mách lại à?

– Có, hắn nói thấy anh ngồi với con em mô lạ lắm, em biết ngay là em Huyền của anh rồi. Uống riệu dái dê xong thất thểu đi về tội hè, hihi…Nhục!

Mình phì cười, gật đầu bảo ừ nhục vãi. Từ giờ ông đéo yêu nữa, có con mô cởi truồng nằm trước mặt cũng lạnh lùng hất cẳng bước qua, đéo thèm nựa. Thật, thề luôn!

Ốc bĩu môi, thôi lạy hồn, hồn đừng bốc phét nựa. Ờ mà chục ngày nựa Noel rồi tề, có chương trình chi chưa huynh? Mình bảo có rồi, trùm chăn ngủ.

… Chú Đoàn châm thêm riệu vào cáichén hạt mít bé tẹo, nháy mắt nháy mắt bảo đừng vội, có chi tau tác động thêmcho, thôi uống tiếp đi. Mình ngửa cổ làm cái ực (như muốn nuốt hết sự chua chátvà lòng) “Nỏ ăn thua, có lẹ em nó không ưng cháu rồi. Nhìn là biết ngay chú ơi,cháu tỉnh lắm”.

Xoay xoay cái chén trên tay, chúĐoàn trầm ngâm, thật ra chú cụng thích thằng rể như mi, nhưng hắn không ưng thìkể cũng khó. À hay là để tau giới thiệu cho đám ni. Mình hỏi đám mô chú, nhìnra răng? Lạo xạo với củ lạc sống trong mồm, mắt lão sáng lên “Con ni trước làmcông nhân giày da trong Nam,giừ đang về chợ búa với mẹ”. Mình thờ ơ “Xinh không chú?”. Chú Đoàn bảo “Nhìn cụngđược. Nói chung to khỏe”. Đệt, suýt nữa thì phun cả hớp riệu nhung hiêu vào mặtchú.

Mình cười như mếu, nghĩ thầm, mẹ kiếp, đờimình càng ngày càng phú quý giật lùi, càng ngày càng trở nên “mất giá” làsao??? Ex mà biết mình giờ này mình vẫnđang lông bông đi tìm “một nửa” theo kiểu gà què ăn quẩn cối xay như này thìnhục đéo để đâu cho hết. Nhục hơn nữa là vì ex mà suốt bao năm qua (mặc dù cốgạt nàng ra khỏi tâm trí) dường như không phải mình đi tìm tình yêu, mà là đitìm chính cái bóng của nàng (một cách vô thức). Có lẽ cuộc đời này mình sẽ mãimãi nợ nàng, mãi mãi không thể nào thoát ra khỏi cái bóng quá lớn ấy sao???

Làm thêm đôi chén, bắn nốt bi thuốclào, đứng lên chào về (không quên ngó xuống nhà dưới, liếc trộm đôi lốp căngđét của em Thủy phát). Ra ngõ, chú Đoàn vỗ vai “Bựa ni thằng cháu kết con đềchi mồ?”. Mình đọc bừa một con, rồi té.

… Còn 3 ngày nữa là noel, tiếp đếnngay sau đó là tết tây. Một năm nhạt phèo, vô vị nữa sắp sửa lướt qua. Khônghiểu sao mình rất sợ tết, sợ những ngày đầu năm… với không khí rộn ràng nô nức.Mọi người thi nhau ngồi lại tổng kết coi năm qua làm được những gì, thành côngvà thất bại ra sao. Còn mình thì vẫn rứa, dậm chân tại chỗ với những giấc mơcon đè nát cuộc đời con (nếu không muốn nói là phú quý giật lùi). Cuộc sống đờithường tẻ nhạt, lao vào tình yêu như một cách cuối cùng để tìm thêm cái cớ chosự tồn tại của mình. Rốt cuộc lại càng thêm rách nát.

Suốt vài hôm nay Huyền nhắn tin liêntục. Có lẽ nàng thấy mình đối xử tử tế quá và không muốn một đứa tử tế như thế nghĩ“xấu” về mình?

Sau mấy lần nhắn tin qua lại, Huyềnhẹn gặp nhau vào tối noel, vì hôm ấy nàng sẽ được tự do đi chơi. Biết gặp cũngchả giải quyết chuyện gì, nhưng mình vẫn ừ.

Đêm noel, trời mưa phùn và lạnhngắt. Mặc chiếc áo khoác thùng thình của bố, nàng và đứa bạn đi cùng đứng đợimình trên cầu Ngàn Phố. Chỗ này cũng gần nhà thờ, người đi lại ùn ùn, xe cộnườm nượp chạy ngang chạy dọc. Đứng một lúc, bạn nàng ý tứ rút lui, hẹn 10 giờquay lại nhà thờ rồi cùng về.
“Lạnh không?” Mình hỏi trống khôngthay lời chào.
“Bình thường, hihi, may mà em mượnđược áo của bố”. Nàng đút 2 tay vào túi áo khoác, áo màu xanh kiểu bộ đội,thùng thình so với nàng.
“Vừa đi vừa nói chuyện nha, đứng đâylanh lắm?”
“Dạ”.

Nàng ngồi lên xe, mùi hương dầu gộithơm tê tái.

“Đi mô giừ anh?
“Vô nhà thờ dạo chút rồi về nha?”
“Dạ”.

Ngang qua bài ngô ven sông, đoạn nàythưa người, không gian thoáng đãng vãi, mình dừng lại bảo, đứng đây ngửi mùihoa ngô cho thơm. Nàng vẫn ngồi trên xe, ngực và hai đùi áp chặt vào mình (cảmgiác nóng hổi và mềm mại khiến mình rụng rời).

“Mấy ngày qua anh lờ em khiếp hè.Gọi không bắt máy, nhắn tin cụng nỏ chộ nhắn lại”
Mình cười nhạt không nói gì.

“Hi, anh còn nhớ ngày đầu tiên gặpnhau nữa không?”
“Có chớ, nhớ láng máng”
“Nhìn anh lơ ngơ hay cực í”
“Uhm, anh khi mô nỏ ngơ”

Nàng nhìn sâu vào mắt mình.

“Giừ thì răng? Có ngơ nựa không?”
“Khồng. Tỉnh rồi. Tỉnh lại rồi!”

“Em muốn nói hết cho anh mọi chuyện…”Nàng ấp úng.

“Thôi khỏi. Đừng nói chi nữa”

“Không nghe em giải thích á?”

Lắc đầu.

“Anh xin phép được ôm em cái”. Nàngchưa kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong lòng mình. Giữ nguyên hiện trường nhưthế hơn 10p. Thi thoảng có xe đi qua, dọi thẳng đèn pha vào mặt, kệ mẹ chúng.

Ngồi chuyện trò thêm nửa tiếng nữa,mưa đã dày hạt hơn, gió lạnh buốt bên tai.

” Em sẽ nhớ anh. Chắc chắn rứa, không bao giờquên”

“Uh, cái đó vô nghĩa đối với anh. Nhớ hay quên thì anhvẫn là anh – một cái bóng mờ nhạt đi cùng em trong những ngày em buồn nhất. Mộtđứa chưa bao giờ mang lại niềm tự hào, sự hãnh diện cho em khi ai đó hỏi vềanh”

“Anh nói chi lạ rứa ạ? Có phải là anh đó không?”

“Thì là ai?”

“Chưa bao giờ em có suy nghĩ đó trong đầu”

“Anh về đây”

“Không muốn nghe em nói nữa à?”

“Về ngủ mai đi làm”

“Sẽ rất hận em, phải không?”

“Trái tim anh chỉ chứa tình yêu, không đủ chỗ cho lòng thù hận và nhữngthứ không đáng phải chứa. Giờ hết rồi là thôi, lát nữa về anh sẽ formatnó!”

“Anh…”

“Anh chở em vô cổng nhà thờ nha, em gọi bạn đến đón đi”

Nàng vẫn ngồi yên, đầu gục vào vai mình…
… Trời càng về đêm càng lạnh. Mưa phùn đã bắt đầu ngớt, gió nhè nhẹ thổi, mùi hoa ngô thoang thoảng thơm. Khung cảnh bình yên và dịu dàng như này rất dễ khiến người ta mềm lòng.
Huyền vẫn ngồi im sau lưng, hai tay vòng trước ngực, má áp vào vai mình. Như thế rất lâu.

“Mai mốt xa nhau anh có nhớ chi em nựa không?”

Lời nàng thoảng bên tai như gió thổi. Mình lúc ấy vừa chán chán, vừa thèm thuốc nên ngồi đờ ra. Nàng phải cấu nhẹ vào mạng sườn mới sực tỉnh.

“Có chớ. Muốn quên mà dễ à”
“Thật không đó? Nhớ cấy chi nhất nà?”

Con gái phức tạp vãi. Đã biết thừa không còn của nhau nữa nhưng vẫn thích người ta đừng quên mình.

“Sẽ nhớ những thứ đáng quên”

“Em sẽ nhớ mãi hình ảnh lần đầu anh gặp em. Khi nớ em đang nấu khoai dưới bếp, anh đi vô xin lửa hút thuốc, anh nói câu chi nhớ không? Hì,“Em đang nấu chi mà thơm rứa?” nhìn anh vui vui, tự nhiên em thấy ấm áp lạ lùng…Rồi cái đêm anh ở lại chơi với cu Ngọc, anh lấy cháo, anh gỡ xương cho em ăn… bên bếp lửa…Lần đi chơi về, em bị đứt tay, anh đã ngậm luôn ngón tay đang ứa máu của em…Thật sự…chưa ai tốt với em như rứa cả, chưa ai ân cần và chu đáo với em như anh…Trời ơi, càng nhớ đến em lại càng sợ khoảng trống anh sẽ bỏ lại khi xa nhau…”

Giọng nàng run rẩy và yếu ớt như tự vỗ về nàng là chính.Mình nghe thì nghe nhưng chả cảm xúc gì, vì nghĩ những thứ hay ho nhất khi yêu nhau mình cũng đã làm hết rồi, giờ có tạch thì cũng không có chi phải nuối tiếc.

Đang ngồi thì có đám đông 4 – 5 người đi bộ qua. Mình phát hiện ra thầy giáo cũ hồi phổ thông trong đám ấy, thấy tay thầy cầm điếu thuốc,vã quá bèn kêu giật giọng “Thầy giáo ạ. Thầy đi lễ à?”

Thầy đứng lại ngó nghiêng mình một lúc, rồi à lên “Thằng Huy, mi đi mô mà ngồi đây?”, liếc thấy Huyền bên cạnh, thầy gật gật đầu ra vẻ ờ hiểu rồi.

“Dạ, bọn em cũng đi nhà thờ. Thầy cho em xin điếu thuốc,lạnh quá thầy”. Ông giáo rút trong túi đưa cho mình điếu Thăng Long, rồi vỗ vai“ Hút mần chi cho hôi mồm, bạn gái hắn chê” rồi túc tắc đi. Thầy này xưa dạy môn Anh văn, trong lớp thì rất mô phạm, nhưng ra ngoài bỗ bã dễ gần, lại hay chửi địt mẹ nên bọn con trai rất quý thầy. Có hôm dạy bài éo gì quên mất rồi,thầy dịch tựa đề cuốn Gone whit the wind(của Margaret Mitchell) thành “Đi với gió”, mình ngồi dưới nhe răng cười, bảo em thầy, tên tiểu thuyết nớ đúng ra là “Cuốn theo chiều gió”ạ (hồi ấy trẻ trâu hiếu thắng nên rất thích bóc mẽ người khác để được khen thông minh). Thầy ngẩn mặt ra, lầm bầm “Dịch sát nghĩa thì hắn là rứa”. Hi, chắc thầy chưa nghe tên cuốn ấy bao giờ. Sau này gặp mình đang uống trà đá, thầy bảo “Địt mẹ bựa nớ mi mần tau mất cả mặt, đáng lẹ mi nói riêng với thầy thì hay hơn”. Mình xin lỗi rối rít…

Bắn xong điếu thuốc, định bảo chở nàng vô cổng nhà thờ rồi té thì nàng đề nghị cùng vào đó chơi, coi như lần cuối cũng được. Thì đi, giờ về cũng chả làm gì.

Nhà thờ thì năm nào cũng thế. Đèn đuốc sáng trưng, các con chiên ngoan đạo rì rầm quỳ xuống cầu nguyện bên trong thánh đường. Bên ngoài giai thanh nữ tú tung tẩy đứng tạo dáng chụp ảnh để lát về đưa lên fb kèm ghi chú “Một đêm noel khó quên” (mặc dù theo mình chả có cái đéo chi để nhớ cả). Huyền đứng sát vào mình ngay trước cây thông đểu đang nhấp nháy rồi bảo “Điện thoại anh mô, đưa đây nhờ mấy đứa chụp kiểu cho vui”. Mình lôi con C3 ghẻ ra,camera 2. bật lên thấy toàn muỗi bay mù mịt trong màn hình, ngại vãi cả lái nên bảo thôi chụp làm chi (sợ chụp lên nàng thành con quỷ). Huyền thất vọng, mặt buồn buồn “Rứa là anh nỏ muốn chụp chung với em rồi”.

Một lát sau, 2 đứa đang mua kẹo bông ăn, bất chợt trong đám đông mình nhận ra Ốc. Nàng đứng tụm 3 tụm 5 với mấy giai gái khác, chắc đội bay đêm của nàng. Quên mất Huyền đang đứng bên cạnh, mình giơ tay vẫy vẫy. Một em chỉ về phía mình rồi xì xầm chi đó với Ốc (chắc bảo, ê thằng bồ của mi tề) .Nàng nhìn mình chằm chằm 5 giây, xong rẽ đám đông nhào đến “Hê, không ngờ huynh lại có mẹt ở đây! Đi một mình à?” Nàng hồn nhiên như vẫn thế. Mũ lưỡi trai, áo khoác mỏng, môi son rực rỡ. Mình nháy mắt rồi im lặng.

Ốc ngó nghiêng về phía Huyền, xong nói vào tai mình “Đó à?”Mình gật. Nàng cười cầu tài rồi chào Huyền rõ to “Em chào chị ạ!”. Huyền ngượng ngùng lí nhí “Chào bạn nha”. Ốc vẫn thản nhiên quay sang mình “Đây là bạn gái anh Huy ạ? Giới thiệu đi chơ, nghe nói đến lâu rồi mà giừ mới biết mặt”. Huyền mân mê vạt áo, cười nhạt “Nỏ phải mô. Bạn bè thôi…”
Mình ý tứ đứng lảng ra một bên cho 2 nàng giao lưu. Ốc tỏ ra khá chủ động và điềm tĩnh, trong khi Huyền hơi rụt rè. Nói về khoản giao tiếp thì mình luôn thích phong thái của Ốc, nói vừa đủ nhưng câu nào “chết” câu đó, vừa hài hài tưng tửng vừa thẳng tuột như không.

– Thôi 2 bạn tiếp tục vui vẻ nha, tớ lại đây đã!

Ốc cố tình nhấn giọng ở từ “hai bạn” như muốn giễu cợt mình,xong lẩn vào đám đông mất hút.

Huyền hỏi.

-Em nớ là Ốc của anh đó à? Xinh hè!

Mình cười nhạt, bảo của anh khi mô mà của anh.

– Chi nựa, em nghe xã đồn nhao nhác, giờ mới biết mặt.Xinh rứa anh không thích mới lạ đó.

Mình chạ hơi đâu mà chối, vì biết càng giải thích càng tăng thêm độ nghi ngờ cho nàng.

Đứng thêm một lúc, Huyền rủ vô thánh đường nghe đọc kinh cho…vui,mình ừ hữ khoác tay nàng đi. Vừa vào được vài phút thì điện thoại có tin nhắn,của Ốc. “Kèo thơm hầy. Chúc mừng”. Huyền ngó sang hỏi “Của ai đó anh?” Mình bảo của mẹ. “Mẹ anh giục về à?”. “Không, hỏi đang ở mô”.

– Anh đã coi chúa đẻ khi mô chưa? Nàng hỏi.
– Rồi, không phải chúa, mà là Đức Mẹ. Bà này lấy Giu sê và có mang chúa Giê su lúc mới 12 tuổi.Như bây giờ thì Giu sê sẽ xộ khám vì quan hệ với trẻ vị thành niên.
– Thật không đó? Hihi…
– Anh nhớ láng máng trong kinh Tân Ước viết rứa.
– Anh giỏi hầy, chi cụng biết.

Lại có tin nhắn của Ốc. Cái gì nữa đây?

“Đêm nay chàng đưa người đẹp về đâu?” Mình suýt phì cười, nhưng sợ Huyền tò mò hỏi ai đó nên kìm lại được. Rep “Lát gặp nhau nha, được không?”.Ốc “Ở mô? Mà không sợ con em ghen à?”. Mình “Mô cũng được”. Ốc “Uhm, có chi tí nhắn lại sau, đi chơi đã”.

Lúc ấy cũng đã hơn 10 giờ, chen chúc ngột ngạt vãi, toàn mùi người, mùi hôi nách lẫn trong mùi nước hoa rẻ tiền…Mình bảo thôi em gọi cho bạn đến chở về đi, muộn rồi anh cũng phải về ngủ mai đi làm sớm. Huyền đứng lặng một lúc, mặt buồn rười rượi. Mình hỏi răng rứa? (nhưng biết thừa vì sao rồi, hỏi đểu tí cho vui). Nàng bần thần bảo nỏ có chi mô, chỉ là em hơi hơi nhức đầu tí.

– Anh đưa Huyền về nha?

Mình cúi đầu thấp xuống, thì thầm vào tai nàng. Huyền “dạ”,tiếng dạ nhẹ bâng như không.

Trên đường về, ngang qua hiệu tạp hóa, mình dừng xe lại.Huyền hỏi mua chi à anh? Mình bảo đợi anh tí, rồi vào mua mấy bịch sữa tươi,tất nhiên là cho nàng.

– Em nhớ uống thêm sữa nha, dạo này nhìn em hơi gầy đó.

Nàng cúi đầu im lặng rồi khẽ thở dài.

– Anh mua cho em à?

Mình gật, rồi đi tiếp.

Chạy chầm chậm ngang qua sông Phố, gió lạnh vãi, nàng vòng tay ôm chặt lấy mình. Bất chợt có chút gì đó nôn nao khó tả. Xe vừa trờ tới chân cầu, Huyền khẽ giật giật vai áo, bảo, anh đứng lại em nói một chút được không? Uhm, cầu tràn. Chỗ này đây, chính trên chiếc cấu này cách đây chưa lâu,trong cái đêm tuyệt vọng nhất mình đã dừng xe hút thuốc rất lâu, thầm nhủ lòng sẽ không bao giờ để bất cứ đứa con gái nào làm khổ mình thêm một lần nữa…

– Lạnh lắm thôi mình về đi em!
– Anh không muốn nghe em giải thích à, anh Huy?
– Nếu việc đó khiến mình đến được với nhau thì anh sẽ nghe.
– Huy! Anh trở nên lạnh lùng với em từ khi mô đó? Em phải làm chi để anh thực sự hiểu mình đây? Em không muốn, không muốn mất anh mà…

Nhìn nàng lúc ấy thảm vãi, tự nhiên đâu đó hiện lên hình ảnh mình trong đêm ê chề rời gót khỏi nhà ex. Hình như hôm đó mình đã tu cả cốc rượu ở quán cháo đêm trên đường Khương Đình, trước khi quẳng cái túi chứa đầy kỷ niệm của hai dứa thuở còn mặn nồng. Sau đó về phòng trọ đóng cửa khóc như đứa trẻ con (bị thằng khác cướp mất kẹo). Mẹ kiếp cái cuộc đời này, chắc ex sẽ không bao giờ biết rằng, ở một nơi đâu đó, có một đứa điên khùng vẫn nhớ đến mình trong những lúc đời chán sống nhất.

– Em biết không, anh vẫn rất yêu em mà. Rất yêu..

Mình ôm lấy nàng vỗ về, vì không muốn có thêm một đứa con gái đau khổ vì mình. Như chính mình từng đau khổ, dằn vặt vì một đứa khác.
… Huyền nói rất lâu, thi thoảng mình khẽ ừ để nàng biết những gì nàng đang nói không phải để gió cuốn đi.

Hóa ra trước khi quen mình, Huyền đã có một cuộc tình khá đẹp với một cậu chàng xã bên. Nhưng rồi khi sắp sửa nghĩ tới chuyện cưới hỏi thì đùng một cái, gia đình chú kia bắn tin rằng 2 đứa không hợp tuổi (đại ý lấy nhau xong có đứa chắc tèo, chả biết đứa nào mà lần, lo xa vẫn hơn). Huyền chết đứng như Từ Hải khi hay tin. Kể từ đó nàng gần như suy sụp hẳn, niềm tin vào đàn ông từ dương vô cùng xuống âm vô cùng (hèn chi ngay từ buổi gặp đầu tiên mình đãlờ mờ đọc ra điều gì đó buồn buồn ẩn sâu trong mắt nàng).

– Rồi em gặp anh trong một hoàn cảnh mà em không ngờ tới.Sau lần trò chuyện đầu tiên, lúc anh ra về, em hoang mang sợ rằng anh sẽ không liên lạc lại với em nữa. Vì cách nói chuyện của anh với em rất vô tư, hồn nhiên(ông giả nai đấy) không có ý gì muốn tán tỉnh như nhiều người em đã gặp (chiện,ai lại đi so anh với đám giai làng làm giề)…Thật sự anh đã mang đến cho em rất nhiều hy vọng vào lúc em đang cố gượng dậy sau lần đổ vỡ đó, thằng Ngọc hắn cũng quý anh lắm, hắn tâm sự với em rất nhiều vì hắn nói hắn hiểu tính anh,ngang ngang nhưng trải đời…Em nỏ biết anh ngang kiểu chi, chỉ thấy ở anh sự ấm áp và gần gũi như thế em đã quen anh từ lâu…

– Anh hiểu cả rồi, đừng nói nữa…mệt lắm. Đứng đây lâu thiên hạ nhòm vô lại đàm tiếu linh tinh.

– Em nghìn lần xin lỗi anh, em xin lỗi…Mọi chuyện đang xảy ra bây dừ anh cũng đã biết, em không thanh minh điều chi cho mình… Mà em chỉ muốn anh hiểu rằng thật sự em yêu anh… nhưng…em không thể làm gì hơn để giữ được anh…

Giọng nàng lạc hẳn, hình như sắp khóc đến nơi. Trong lòng tự nhiên trống rỗng vãi. Không phải bây giờ mới thấy con gái khóc trước mặt mình.Hồi năm ba đại học, lúc ấy mình ngạo mạn và hiếu thắng lắm. Quanh mình luôn có vài em để lựa chọn. Một bữa điên điên (thật ra hồi đó khi éo nào mình chả điên sẵn) kêu một em đang thích mình ra vườn hoa ký túc “tâm xự”. Hai đứa ngồi đối diện trên một ghế đá (lúc đấy mùa đông, giời lại mới mưa xong ướt mẹ nó hết cảm mông, lạnh vãi). Mình hỏi:

– Hương (nàng tên Hương) anh hỏi thật em nhá?
– Dạ.
– Em phải nói cho thật lòng, nghe chưa?
– Dạ, em luôn thật hết lòng với anh mà.

Bắn hơi Vina, mình đằng hắng rất long trọng.

– Hương có yêu anh không?

Nàng như chết đuối vớ được cọc (vì hỏi dư này là sắp tới màn tỏ tình rồi đây, nàng đang rất mong nghe điều ấy, mình biết thừa).

– Có.

– Em nói to lên nào, anh chả nghe gì cả.

– Có ạ!

– Còn anh, anh không yêu em!

Nghe xong thì con bé khóc rống lên, khóc tu tu, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt. Mình hả hê lắm, đắc thắng lắm. Vì đơn giản là rất thích một đứa con gái phải vật vã, khổ sở vì mình (như mình từng nhục nhã vì đứa khác). Khi ấy cho như thế là bất cần, là máu lạnh, là ngông cuồng chả giống ai(mà mình lại luôn thích khác những thằng còn lại). Hậu quả sau đó là em nó quay sang yêu ngay thằng bạn thân nhất của mình. Rồi thi thoảng gặp lại, thấy nàng đẹp hơn trước, vẫn chào hỏi mình vui vẻ, đêm về thở dài trách mình ngu không để đâu cho hết.Vừa ngu vừa ngông cuồng. Và đó cũng là một món nợ không bao giờ mình trả được(mình vẫn mong ngày nào đó gặp lại để được cúi mình nói câu “Anh xin lỗi em”trước nàng)…

– Mình về nha, muộn rồi tề!
– Dạ.

Huyền co dúm trong cái áo khoác lùng nhùng của bố, nhìn thương vãi.

– Huy, đừng giận em nha.

Mình cười như mếu, bảo rồi rồi. Giận thì anh đã đẩy em xuống sông rồi, he he. Ngày mai trang Hà Tĩnh online tha hồ giật tít “Hận kẻ bạc tình, giai làng (đệt, bọn nó sẽ gọi mình là giai làng đây) đẩy người tình xuống sông Ngàn Phố”. Trong bài viết sẽ trích lời vài thằng hàng xóm của mình, đại ý “Anh ấy bình thường là một người rất hiền lành bla bla”, hoặc “Tôi hết sức bàng hoàng khi hay tin anh ấy gây ra thảm kịch…” rồi lĩnh củ rưỡi nhuận bút.

– Anh khi mô cụng đùa được là răng hè? Hihi.. Nỏ trách gái hay theo…
– Có ai mô?
– Ốc hồi nãy đó chi.

Nhắc đến Ốc chợt giật mình nhớ tới cuộc hẹn lúc nãy, thôi lên xe về hè. Bựa mô bẻ ngô nhớ rủ anh sang ăn ngô luộc nha, ngô bên em ngọt thật đó… Thôi về hầy.

Chở nàng về tận ngõ, đồng hồ chỉ 10 giờ 45 phút. Huyền xuống xe đi bộ vào nhà một mạch. Mình nhìn theo cái bóng của nàng xa dần, mờ dần trong bóng tối. Nghĩ thê là hết. Hết thật rồi. Sẽ nhớ mãi con ngõ heo hút này.Nhớ khung cảnh êm đềm, bình yên nhưng cũng lạnh lẽo này. Nơi đây có một đứa đã yêu, đã bỏ rơi mình… trong những lúc cô độc và chán chường nhất của cuộc đời.Lặng nhìn lần cuối rồi lướt.

Về tới gần quán cà phê quen, gọi cho Ốc (tính rủ nàng đi làm vài lon, gọi là giải xui rồi gút bai chuyện cũ cho nhẹ lòng).
Điện thoại đổ chuông, bên kia nhao ầm như vỡ chợ. Ốc hét lên trong điện thoại “Về chưa? Đang ở mô?”. Mình bảo rồi, đang đứng đợi đây này. Ốc cười hì hì, nói đang hát karaoke với bạn. Có chi mai gặp nha, rồi tắt máy cái bụp.

Giận điên người với ranh con. Bực quá lên xe định gọi cu bạn cứt ra nhậu chơi, nhưng sợ tầm này nó ngủ mất rồi nên thôi. Đứng chần chừ một lúc, sực nhớ, bèn lôi điện thoại ra. Lần tên Huyền. Nhấn nút delete > ok (giá mà xóa hết được ký ức trong đầu đơn giản như xóa một cái tên trong danh bạ thì ngon biết mấy).

Khuya quá rồi. Con đường lác đác người đi, sương hay mưa bụi phất phơ ướt đẫm quần áo, tóc tai. Lặng nhìn cái bóng dúm dó của mình in trên nền đường, dưới ánh đèn vàng quạch buồn bã mà ngao ngán thở dài éo biết nên về đâu nữa. Về nhà giờ cũng có ngủ nổi đâu?

Điện thoại rung rung, chắc lại là Huyền (nàng sẽ vỗ về mình bằng những lời bọc đường nào đây?). Nhưng dek phải, Ốc “Em đang ra đây này,đứng ở mô đó?”. Mình chỉ đường vắn tắt. Nàng hét lên như con hâm “Đồ điên” rồi tắt máy…
Đợi hơn 5 phút thì thấy con bạn chở Ốc đến. Nàng bảo bạn về trước, xong tiến lại gần. Mùi Dior nồng nàn pha lẫn với mùi rượu nôn nao hết cả người. Mình ngó một lượt từ chân đến cổ: giày thể thao trắng, quần jeans, áo choàng đen, khăn quấn cổ lả lơi. Thật lòng chưa bao giờ thấy Ốc đẹp và hoang dại như thế.

– Lại rượu.

Mình lẩm bẩm.

Nàng đứng trước mũi xe, thờ ơ nhìn mình như vừa rách giời rơi xuống.

– Ừ, 2 cốc rượu màu lẫn đá.

Mặc dù đã quen với việc dăm bữa nửa tháng gặp nàng là thấy hình như đang sương sương, mặt mũi đỏ ửng nói năng bất cần, nhưng mình vẫn thấy rất ngứa mắt.

– Uống vì cái chi?

Ốc dựa vào yên xe, thở dài.

– Vì điên.

– Điên vì cái chi?

– Vì một thằng điên.

Mình nghẹn họng, định nói câu chi đó, nhưng nghĩ sao lại thôi. Biết đâu cái thằng điên đó éo phải mình?

– Kệ cha nó. Răng em phải bê tha vì một đứa ất ơ nào đó. Nói thật nha, anh ghét em như này.

Ốc cười cái khậc, phun mẩu singum trong mồm ra.

– Nhìn lại mình đi…

– Khỏi.

– Không biết đứa mô đang trở nên bê tha, trở nên thảm hại vì một đứa khác mô. Có đáng không?

Nhìn cái mặt câng câng và giọng điệu đầy mùi mai mỉa của Ốc chỉ muốn tát cho cái.

– Im đi.

– Im nhiều rồi. Quá đủ rồi.

– Con gái kiểu chi mà mồm khi mô cũng ngạt ngào hơi rượu. Tưởng rứa là hay lắm à?

Mình nổi xung thật sự.

– Hừ, anh trở nên quan tâm đến em từ khi mô đó? Từ hôm qua à? Trước tới dừ em sống ra sao, em vui, em buồn, em gặp chuyện chi rắc rối…anh có biết không? Biết không???

Giọng nàng gắt lên (cao phải đến 2 quãng 8). Đếch muốn ầm ĩ giữa đường giữa chợ vì một đứa con gái, mình hạ giọng.

– Lên xe đi. Anh hơi đói nên nỏ muốn cãi nhau, mệt lắm. Đi tìm cái chi ăn nhá?

Ốc đứng bất động, 2 tay khoanh trước ngực nhìn rất bất cần.

– Anh đi đi. Em no rồi.

Á à, dỗi rồi. Mình nắm lấy tay nàng, Ốc vùng vằng gạt ra.

– Em ghê sợ anh, đừng đụng vào người em!

– Thôi mờ, có chi giải quyết sau. Anh đói….

– Tưởng no rồi?

– Mô có, ăn chi mô?

– Rứa không ăn cháo lưỡi à?

Đệt, gài hàng mình kinh vãi. Suýt nữa phì cười mặc dù hơi quê, mình đần thối mặt ra như ngỗng ỉa.

– Nói linh tinh. Từ dừ đừng nhắc đến “con nớ” trước mặt anh nựa nha (sau lưng Huyền, mình gọi nàng là “con nớ”).

Nhếch mép cười nhạt, Ốc trố mắt.

– Rứa ý “chú” là răng?

– Tạch rồi. Kể từ hôm nay anh hoàn toàn vô chủ.

– Là răng? “Chú” cứ lấp lửng với chị là răng hè?

Mình thò tay vô túi áo tìm gói thuốc nhưng éo có.

– Thề từ nay đéo yêu đứa mô nữa.

– Cái mồm…toàn nói tục… mà anh nhớ coi anh nói câu ni mấy trăm lần rồi?

– Ừ, hơn trăm chi đó. Nhưng các lần trước khác, dừ khác. Thôi đi ăn cái chi đã, tí nữa có chi nói sau.

Nàng có vẻ vui hơn, nhảy một phát ngồi chễm chệ sau lưng mình.

” Ăn chi anh?”

Mình bảo cháo gà nhà con mụ X. Mặc dù nhà nó toàn mua gà ốm, gà vớ vẩn nấu cháo, chớ mà cháo ở đó ngọt. Tựa cằm vào vai mình, nàng rủ rỉ “Rứa có ngọt bằng cháo lưỡi lúc tối không?” Mình cười gượng hỏi lờ sang chuyện khác “Hôm nay uống nhiều không?”. Nàng gật, đâu 2 cốc. Em cứ đổ vô họng rồi nhắm mắt nhắm mũi nuốt chớ có nghe vị chi mô, may là nhiều đá không em gục rồi.
Vào quán cháo con mụ X. Vừa ngồi xuống thì nàng gặp người quen. Mấy thằng bàn bên (bọn này mình biết mặt) chào nàng.

– Ê người đẹp, ăn muộn hè. Lâu rồi đi mô mà không gặp hè?

Mình nháy mắt bảo nàng kệ con mẹ chúng (mà công nhận nàng hay quen được những thằng nhìn như thằng cu Hiệp gà, tóc tai, mặt mũi và thể trạng cô hồn vãi cả tè).

– Khiếp, bựa ni anh chu đáo với em rứa? Mai có lẹ mưa to đây…

Nàng ngôi ngây người nhìn mình lau thìa, vắt chanh, bỏ rau thơm vào bát…những cử chỉ chưa bao giờ có khi 2 đứa ngồi với nhau (thường thì ngược lại). Ăn xong cũng đã khá muộn, nàng kêu mệt, mình bảo anh chở em về nhà nha. Nàng ừ, nhìn tội tội.

– Tối mai gặp nhau ở mô?

– Làm chi?

– Có chuyện nói với anh đó.

– Quan trọng lắm không?

– Cái đó tùy anh, nhưng quan trọng đối với em…

– Rồi, có chi anh gọi cho.

Đưa nàng về đến đầu ngõ, Ốc xuống xe, thò tay vào túi áo khoác lôi ra lọ nước hoa bé tí, bảo “Quà giáng sinh của anh”. Mình cầm rồi ngó ngó nhãn hiệu, một lọ Lacoste trắng 30ml. “Suýt chút nữa em đã ném nó xuống mương nước”. Ốc thì thầm. Mà thôi anh về khỏi muộn. Tối mai nhá, đừng nói là anh bận…

Chuông báo thức ré lên một hồi inh ỏi. Chả biết hôm qua trước khi ngủ hẹn mấy giờ dậy nữa.

Thò tay tắt nguồn điện thoại cho đỡ điếc tai rồi ngủ tiếp. Nhưng đếch chợp mắt lại được. Ngoài trời mưa rả rích, tiếng mưa rớt trên tàu chuối, trên lá cọ gợi cảm giác buồn buồn (mặc dù éo biết buồn vì cái gì, nhưng chắc không phải vì tình). Chia tay Huyền có lẽ cũng như chia tay những đứa con gái khác, dần dầnsẽ cảm thấy nhạt, thấy mình đã lãng phí thời gian vì một đứa không đáng.

Sau mỗi cuộc tình, thằng nông nổi sẽ mất hết niềm tin vào gái. Kẻ thông minh hy vọng gái không phải đứa nào cũng tệ mạt giống nhau. Mình nằm ở khoảng giữa, vừa yêu vừa canh chừng. Lâu thành thói quen không thể hết mình được vì ai.

Nhưng mà thôi, éo nghĩ linh tinh nữa. Dậy bắn bi thuốc lào, rửa mặt oánh răng,đút tay túi quần ra quán con mụ Tuất mần bát cháo lòng cho ấm cật rồi đi làm.Mẹ, tình cảm thì biến động không ngừng, mà tiền lương thì dậm chân tại chỗ mãi là sao (cái gì cũng “ổn định” như lương thì có phải ngon không?).

Ăn sáng xong, đang rung đùi bốc phét kết quả bầu cử tổng thống Zimbabue với mấy lão xe ôm thì Ốc nhắn tin.

“Đồ điên dậy chưa?”

À, chắc nàng đang tưởng tượng ra thảm cảnh mình nằm liệt giường vì vụ đêm qua đây.

“Đang truyền đạm em ạ, mệt quá”. Thả cái tin vu vơ cho vui. Nàng rep ngay lập tức.

“Răng rứa? Ở nhà hay ở viện? Đừng lừa em”. Hê, cá cắn câu rồi.

“Nếu mai anh chết, em có buồn không?” Nhai lời Chế Linh trêu nàng tí.

“Biết ngay mà, định troll chị hử? Chết đi, ghét cái mặt nhăn nhở”.Bật cười một mình, định nhắn tiếp “Tự dưng nhớ một đứa…” nghĩ thế nào lại thôi. Vì nghe chừng cải lương quá, vì chưa bao giờ tự điển của 2 đứa tồn tại chữ “nhớ”. Nói ra nàng lại bảo đồ thần kinh.

Thật ra cũng đã có lúc mơ hồ nghĩ về mối quan hệ này, nhất là những khi buồn vì đứa này, thất vọng vì đứa khác. Những lúc mỏi mệt và buông xuôi nhất, bỗng dưng lửng lơ trong đầu câu hỏi: tại sao không thể dừng chân dưới gốc cây này? Nơi mà dăm bữa, nửa tháng, khi chồn chân mỏi gối, hay đau nhói với những vết thương mới (lẫn vết thương cũ)…mình lại ghé vào tìm lại chút bình yên nhất,còn sót lại.

Nghĩ chán rồi để đó. Vì có lẽ mình và Ốc thân nhau quá.Những chuyện không thể nói (hoặc éo dám nói) với ai, thì mang ra kể với Ốc, kể cả chuyện tục. Mình vẫn cho rằng, tình yêu, trước hết phải là sự lung linh khi nghĩ về nhau. Ví dụ kể nhau nghe chiều nay anh chèo thuyền hái sen giữa đập nước trong veo, thấy mình thật là phiêu diêu tiên cảnh. Sáng qua anh lạc vào rừng thông, nghe lá thông reo chợt yêu đời vãi đái em ạ, bla bla ví dụ rứa. Nói chung tuyền là hình ảnh đẹp, mà mình thì lại toàn kể chuyện tục mới đau em.

Nhắc mới nhớ, hồi mới chơi với nhau, Ốc có hỏi mối tình đầu của anh ra răng? Mình thật thà kể. Lãng mạn lắm e ạ. Ừ biết rồi, kể coi mồ.

“Dạo đó anh học lớp 11, trong lớp thích con bé tên là Trang. Nó cao dong dỏng, mắt ướt, môi hồng nhìn chỉ muốn làm ngay bài thơ đề tặng. Anh thần tượng nó lắm, con gái trong lớp không ưa đứa nào là anh chửi tuốt, riêng nàng anh đối xử rất nho nhã và lịch thiệp. Nỏ biết nó có thích anh không, nhưng hay nhìn trộm anh phết, yêu yêu là. Mối tình câm cứ lặng thầm theo thời gian… Thì một hôm vào tiết thể dục,bữa đó tập nhảy cao. Căn lúc nàng chuẩn bị lấy đà chạy để bật xà thì anh lơ ngơ đứng cạnh. Nàng cò cổ chạy đà, lúc sắp dậm nhảy qua sào thì anh bỗng choáng váng mất mấy giây vì nàng …oánh ngay một lúc 2 phát rắm rõ kêu. Anh thật, anh tái cmn mặt luôn, cứ đứng ngây ra không hiểu chuyện chi vừa xẩy ra, cứ như vừa chứng kiến 2 quả bom nguyên tử Mỹ trút xuống Hiroshima và Nagasaki vàotháng 8 năm 1945. Rứa là xong một mối tình đầu thơ mộng”.

Ốc lăn từ trên ghế xuống đất, bò ra mà cười. Xong bảo anh bốc phét, bốc phét chớ mà buồn cười. Mình bảo anh thề luôn. Dừ thì nó vẫn đẹp,có gia đình lâu rồi nhưng cứ họp lớp mà có anh là dek dám đi.

Đấy, chuyện mình kể với Ốc toàn kiểu đó. Nên lâu lâu không gặp mình, nàng lại gọi, ê có chuyện chi hay hay kể coi mồ. Mình trêu tục lắm,nghe không? Ốc lạnh tanh, anh thì có chuyện chi mà không tục mô…

Nói tóm lại, nàng luôn nhìn mình với cặp mắt đời nhất, trần trụi và thẳng tưng nhất. Nỏ có chi qua được mắt nàng, kể cả mình văn giỏi đến mấy.

Chiều muộn, đá bóng về mở điện thoại thấy 2 cuộc gọi nhỡ +1sms. Của cu Ngọc, sms “Em gọi mà sao bác không nghe máy? Tối em xuống cà phê nha, lâu rồi không gặp bác”. Đần mặt ra một lúc. Thằng này có vụ gì muốn nói à, hay chỉ hẹn hò bốc phét vu vơ thôi? Mịa nhà chú, lúc muốn tranh thủ sự hậu thuẫn của chú thì éo thấy đâu, giờ còn gì để nói nữa.

Tối vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị mặc quần áo đợi cu Ngọc vô chở đi cà phê thì lão khối trưởng khối dân phố đến. Mình vừa ngó thấy mặt lão, đang định lủi của nách té sang nhà hàng xóm thì lão gọi giật giọng.

– Huy…chú tìm mi mãi dừ mới gặp.
– Có việc chi rứa chú?

Lão ngồi xuống ghế, đặt mấy cuốn sổ lên bàn, hắng giọng.

– Tình hình là bọn chú đang nhắm cháu vô làm bí thư Đoàn của khối. Nói thật là nhìn đi nhìn lại nỏ có ai có triển vọng bằng mi. Răng nả,mần hè!

Mình gãi gãi tai vờ vịt suy nghĩ mông lung lắm, kiểu đang chờ quán triệt chỉ thị cấp trên. Mịa, trong mọi chức danh thì mình ghét mấy thằng làm bí thư Đoàn nhất. Bọn này đa số đầu đất, giỏi thơ ca hò vè và hô khẩu hiệu vặt, tóm lại không khác lũ MC đám cưới là mấy, bẻm mép nhưng chỉ là lũ con vẹt.

– Cháu cũng nói thật là cháu đéo làm mô, nói rứa cho nhanh kẻo chú mất công vận động!

Sẵn bực bực trong người, mình phun ngay một câu như té gáo nước mát vào mặt đồng chí khối trưởng. Đồng chí khối trưởng tím lịm cả mặt, bảo ờ thì tùy chú mi thôi, tưởng nhiệt tình công tác đoàn đội thì bọn chú cất nhắc từ từ. Mình cười, bảo cháu chả ham.

Nhớ ngày xưa sinh viên cũng từng được đề cử làm bí thư lớp(chắc thấy mặt mình đẹp giai đây mà), mình bảo bố đút c. vào, đang yên đang lành tự nhiên cắm mảnh sành vào đít à? Thế là thôi, 4 năm học thoải mái ăn tụcnói phét sướng mồm, đến quỹ lớp mình cũng éo thèm đóng (sợ bọn cán bộ ăn mất).

Vừa lúc đó thì cu Ngọc phi xe đến, mặt nhìn thảm vãi. Mình nấn ná bảo ngồi chơi tí đã, vì sợ Ốc đến mà không gặp lại cằn nhằn.

– Thôi, ra làm ly cà phê tí rồi về. Dạo ni chán đời vãi đại ca à!

Ngó bộ dạng thằng này chán đời thật, tóc tai ủ rũ như mớ hành héo, thầm nghĩ, đệt mẹ, anh mà trẻ được như chú thì éo bao giờ có khái niệm chán đời. Chỉ có đời chán anh thôi. Tuổi bọn này loanh quanh có 2 cái chán, thường là vì tình, sau đó là bế tắc vì mộng vỡ. Nôm na là vì gái, không vì gái thì cũng vì dằn vặt cảm giác của một thằng ăn hại vô tích sự (mà đáng ra phải hoành hơn nhiều so với hiện tại).

Mình cười, bảo anh éo chán đời thì thôi, chị chú đá anh phát đau vãi cả đái đây này. Ngọc im lặng, cól ẽ cu cậu khó xử chăng?

Hai anh em mò vào quán cà phê Phố Núi ngồi một lúc thì Ốc gọi. Khi biết mình đang ngồi với thằng Ngọc, nàng mỉa “Kiểu ni là định “tái phỏm” đây”. Mình bảo quên đê, nó đang buồn đời, kêu anh ra chém gió cho khuây chớ có ý chi mô.

– Rứa khi mô về?

– Chưa biết, có chi anh gọi lại hoặc để sau đi. Mần chi mà xồn xồn lên rứa?

– Ừ anh chơi được lắm, hẹn với người ta rồi mà…nói chung anh…mà thôi…tút tút tút.

Ngọc hỏi em mô đó đại ca. Mình bảo bồ. Ngọc cười như mếu,nói rứa mà còn trách Huyền nhà em chi nựa? Mình tỉnh bơ, anh biết kiểu chi chị chú cũng thả anh giữa đường, nên anh phải gọi thêm cầu thủ dự bị chớ. Ngọc cười, bảo đại ca đểu hè, chơ mà rứa mới được. Tin vào con gái có mà đổ thóc giống ra ăn, kể cả chị em.

Loanh quanh nó kể chuyện đang xin học lại mà chưa được. Ở nhà mọi người coi như thứ bỏ đi, có con người yêu cùng khóa thì coi như tạch. Đời éo biết nhìn vào đâu để sống tiếp, nhục nhã vô cùng.

Mình bảo chú chưa là cái đinh chi mô, mọi cái chỉ mới phát sinh, chú mà buông xuôi thì chú chắc chết. Anh đây này, học hành cũng như ai,ra trường chờ việc dài cổ. Đi viết báo vặt tháng chưa nổi triệu bạc, đến tiền ăn sáng, tiền đổ xăng lắm lúc cũng dek có. Nhiều khi túng quẫn bán cả nồi cơm điện, bán cả quạt điện…lấy tiền ăn cơm bụi qua ngày, nhưng gọi điện, biên thư về nhà vẫn “Bố mẹ yên tâm, con trên này vẫn sống khỏe, thu nhập ổn định, việc làm đều tay…” cho các cụ ở nhà khỏi bận lòng…

Nhưng rồi anh vứt bỏ hết, quyết trở về với cái máng lợn để làm lại từ đầu. Giờ thì anh éo còn oai nữa vì anh biết còn thấy oai là sẽ có ngày chết vì cái oai danh nghiệt ngã đó. Anh làm một thằng bình thường. Ai khen anh, anh cám ơn. Đứa nào chê anh ngu, anh im lặng.Sống ở đời khen chê là việc của thiên hạ, cuộc sống của mình không ai sống thay được. Đón ý người dưng để điều chỉnh hành vi của mình là sai lầm lớn nhất cuộc đời. Nói rứa chắc chú hiểu được một phần.

Ngọc ngồi im nghe, éo biết nó nghĩ gì nữa. Vì mình nói cho mình nghe là chủ yếu.

– Huyền nhà chú khi mô cưới? Thay đổi chủ đề cho bớt căng thẳng.

– Dạ, ra năm anh ạ.

– Uhm, anh cũng từng đau khổ vì chị chú nhiều. Nhưng may anh thoát ra kịp…

– Em biết mà. Chị nớ cũng yêu anh lắm, nói anh tuy nghèo nhưng khí khái, tiếc là nhà em rơi vào tình thế khó xử quá. Mang ơn người ta không trả thì cũng không sống được…

– Thì rứa, anh cũng nỏ hận chị nớ mô. Anh chỉ tiếc thôi…

– Dạ.

– Hôm qua về chị Huyền nói chi không?

– Không anh ạ. Thấy mặt buồn buồn thôi, em nỏ dám hỏi.

Ngồi thêm chút nữa, đồng hồ chỉ 9 giờ kém. Mình bảo về đi, anh có tí việc riêng chút, có chi gặp lại sau nha. Rồi gọi cho Ốc.

3 chuông mà vẫn không nghe máy.Gửi cái tin nhắn “Xong rồi, em ở mô đó?”. Đợi 5 phút vẫn không thấy reply, bèn lên xe cùng cu Ngọc quay về nhà.

Đi được nửa đường chợt có tin đến.

“Vào nhà em đi, đang trên sân thượng. Ghét cái mặt”, bèn bảo cu Ngọc phi thẳng nhà nàng.

Mẹ Ốc mở cổng, thấy mình liền à lên “Anh Huy à anh Huy, lâu mần ăn răng mà không chộ mặt hè?”

Mình dạ, cháu vẫn rứa thôi. Làm đến mô ăn hết đến đó o tề. Ốc ở nhà không o? Mẹ nàng chỉ tay lên sân thượng,bảo hắn đang nhảy nhót đập phá chi trên nớ á. Mi lên lôi cổ hắn xuống cho o cấy.

À, mẹ Ốc cũng quen biết với ông già mình. Ông già mình đẹp giai, hiền lành nên ít nhiều mình được hưởng tí xái,gọi là có bảo kê :v Vì thế mỗi khi nghe Ốc bảo đang ở chỗ anh Huy, đang đi với anh Huy…là mẹ nàng yên tâm lắm. Có hôm nhân lúc vui vui, bả hỏi “Mà răng 2 đứa bây chơi thân với nhau rứa mà…không yêu nhau hè?” Mình đang ấp úng tìm câu giả nhời cho chuẩn và duyên nhất thì Ốc nhanh mồm “Cắn nhau như chó với mèo suốt ngày yêu răng được, anh hè”. Mình bảo “Dạ có lần say rượu, cháu nhắn tin nói yêu Ốc, o biết hắn trả lời răng không?”. Mẹ nàng hỏi hắn nói răng với mi?

Mình bảo, dạ hắn nói cháu mới bị quạt trần rơi vào đầu à, thần kinh.

Rứa là từ đó cháu tắt điện luôn, khỏi yêu.

Chào hỏi thủ tục xong mình tót lên sân thượng, nơi mà mẹ nàng bảo nàng đang lên cơn hâm nhảy nhót loạn xạ.

– Dừ mới mò mặt đến à?

Ốc ngồi khoanh chân trên cái chiếu cói, xung quanh thấy mấy lon nước ngọt, đĩa hướng dương và ít trái cây.

– Hê, mần chi mà thịnh soạn ri?

– Bí mật, hì hì.

– Kỷ niệm 25 năm thiết lập quan hệ ngoại giao với nước bạn Lào à?

– Rồi anh sẽ biết. Mà biết xong đừng sốc phản vệ.

Mịa, nói chuyện với con ranh này khi nào cũng như trêu ngươi, đến bực…

Trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cửa sổ nhà bên cạnh, mình đứng im nhìn Ốc thật lâu. Tóc buông xõa lả lơi, áo len lông chuột cổ trái tim, chân xỏ quả tổ ong trắng. Một phong cách thời trang thật là vãi chưởng.

– Nhìn chi mà ghê rứa?

Ranh con hất hàm khiêu khích. Mình tiến lại gần. Mùi nước hoa thoang thoảng lẫn với mùi phấn hay sữa tắm khiến bất cứ thằng con trai nào cũng phải xao lòng. Nàng vẫn luôn thế, gợi cảm một cách hoang dã trong vỏ bọc của một đứa ngổ ngáo và bất cần đời. Một đứa con gái từng khiến nhiều chú phát rồ vì tưởng dễ xơi, nhưng lởm khởm là ăn phát tát lệch mặt ngay.

– Không nhất thiết phải đẹp như rứa chớ!
– Anh có những câu con gái rất thích nghe, kể cả em. Nhưng đôi khi cũng phũ lắm.

Mình lại gần, đặt tay lên vai nàng, không nói gì.

– Đêm qua nhìn anh thật bơ phờ.
– Uhm, quên đi.
– Em không bao giờ muốn nhìn anh như rứa…Nhất lại là vì đứa con gái em không ưa, nói thẳng ra là em ghét!
– Giờ còn lại em thôi hè?
– Hức. Cơm nguội của anh…
– Chi mà lộng ngôn rứa.
– Cái bóng mờ nhạt của đứa khác.
– Bóng ai?
– Ex của anh.
– Trời…
– Từ hôm nay em sẽ khác cho anh coi.
– Lý do của cuộc hẹn đây à?
– Đừng hỏi, em sắp đi xa.
– Đi mô?
– Một nơi không bao giờ thấy mặt anh. Biết rứa thôi.

Ranh con sắp lên cơn hâm, với kinh nghiệm xương máu hơn 3 năm bên nàng mình không lạ gì tính nết thất thường này.

– Dừ thì em nỏ giấu chi anh nựa. Thời gian qua em đã sống cuộc sống của một đứa luôn đuổi theo cái bóng của ai đó, nhưng càng cố gắng, em càng thấy hụt hơi. Em đã khổ sở với cái mặt nạ kệch cỡm giả tạo…vì ai anh biết không? Làm răng anh biết? Anh luôn nghĩ rằng anh tỉnh táo, ừ, anh tỉnh táo đến mức vô cảm đối với em. Khi cần em, anh chỉ mất cuộc điện thoại hoặc vài dòng tin nhắn cộc lốc, rồi anh buông ra, lạnh lùng như em chỉ đáng rứa. Nhiều lần em đi với người này, người khác…chỉ để anh đừng nghĩ rằng không có anh, em sẽ bơ vơ một mình. Anh thấy em uống rượu thì quát nạt như có trách nhiệm lắm, nhưng anh có tự hỏi vì răng em uống không? Đi chơi với Huyền về, anh kể chuyện say sưa trong khi em khổ sở làm bộ mặt tỉnh bơ nhất để nghe anh nói. Anh cố tình khiến em tổn thương hay anh sự ngạo mạn đã lấy mất sự tỉnh táo của anh?…Xin lỗi em nói nhiều quá, nhưng em thề đây là lần cuối cùng em nói ra những điều này với anh, giữ lại trong lòng quá lâu và quá đủ với em rồi…

Ốc nói chậm rãi và nhấn nhá như đâm từng mũi kim vào da thịt mình, tất nhiên mình “biên tập” và gõ lại lời nàng theo nhưng gì còn nhớ được, cho đỡ trúc trắc.

– Thôi được rồi…Tại anh ngu quá. Xin lỗi em…anh…
– Bỏ em ra.
– Không lạnh à?
– Sợ anh.
– Hâm vừa thôi…
– Đừng động vô người em.

Ốc vùng vằng đẩy tay mình ra rồi quay mặt đi. Á dỗi to rồi đây!

Vừa lúc đó có tiếng dép lạch cạch đi lên, mẹ nàng chứ ai?

– Bọn bay mần chi mà to tiếng rứa?

Bà cầm cái điện thoại soi soi (giống công an úp sọt sới bạc nhớn), xong chép miệng.

– Bày ra không ăn chi cả mà đứng cãi nhau à? Khuya rồi nói nhỏ không hàng xóm kêu …

Mình thanh minh.

– Mô o, đang tranh luận vấn đề biến đổi khí hậu toàn cầu.
– Luận chi mà nhao ầm rứa?
– Thì cháu nói nguyên nhân chính là do nạn chặt phá rừng, Ly thì bảo do sự phát triển quá nhanh của các nhà máy công nghiệp…nói chung vấn đề ni cần phải mang ra hội thảo toàn cầu mới ăn thua o hè!

Ốc phì cười.

– Cái mồm sinh ghét i được!

Mình tỉnh bơ.

– Anh nói rồi, trong tranh luận, không phải to mồm là chân lý sẽ thuộc về mình.

Mẹ nàng lẩm bẩm “Tính con ni rứa đó, cãi nhau là oang oang như mổ bò, sửa mãi không được là răng?” rồi lọ mọ đi xuống. Đi mấy bước còn ngoái cổ lại bảo “Ngồi tí mà xuống dưới nhà đi nha, sương xuống độc lắm đó”. Mình và Ốc đồng thanh “dạ”.

– Ly ạ.
– Dạ.

(Nghe từ “dạ” vẫn thấy xốn vãi, vì không nghĩ cái miệng ấy sẽ có lúc thốt ra từ này).

– Em yêu anh thật à?

(Hỏi câu chuối cả buồng, đôi khi mình vẫn hay buột mồm hỏi những câu ấm ớ như vậy).

– Rứa anh?

(Đúng bản chất ranh mãnh của nàng, tự dưng đảo chân phất đường bóng quá hiểm, sửa lưng đồng đội là răng?)

– Có một lần, em nhớ không? Nhậu về khuya, chán đời anh gọi cho em. Em hét to, em không nghe mô, em không phải là thùng rác cảm xúc của anh. Buồn quá, anh nói anh nhớ em, muốn gặp em. Sau đó em nói gì, nhớ không???

– Chưa bao giờ em coi anh là người yêu, nên đừng lợi dụng nhau nữa!

Ừ, câu nói khiến anh chết điếng, ê chề kinh khủng. Nhưng anh không giận em, vì cơ bản em nói đúng.

– Anh phải hiểu tâm trạng em lúc đó chớ! Mấy lần buổi tối, gặp anh trên đường, mùi nước hoa ngào ngạt, em biết anh sắp gặp ai rồi nhưng không dám hỏi. Còn anh thì nhe răng cười “Đi tán gái”. Lúc nớ nhìn anh ngạo mạn ghê luôn! Em hận anh lắm…

Mình cúi mặt không nói được câu gì. Hừ, đúng là không thể cố để hiểu phụ nữ được, bởi cấu tạo não bộ và tư duy logic hai giới quá khác biệt? Có lần 2 đứa đội áo mưa hôn nhau trong ngõ, mình dừng lại hỏi “Như này có được tính là yêu nhau không?”. Ốc làm câu “Tại thời điểm ni thì rứa, khi khác thì không”. Mình nghe xong éo hiểu ý ranh con là gì (để mà điều chỉnh).

– Khi mô em đi?
– Chắc hết tuần sau.
– Làm chi?
– Vào Sài Gòn, xin được việc thì làm trong luôn. Ở nhà dì.
– Buồn hè…
– Ừ. Dừ biết kêu buồn rồi đó?
– Trước lúc ra đi có trăng trối chi không?
– Nói chi cụng rứa mà thôi, một kẻ vô tình…
– Thôi, đi vô trỏng kiểu chi cũng phải yêu rồi lấy một người, lấy ai nỏ rứa, bất quá ở nhà lấy anh.
– Xin người. Cái thị trấn Phố Châu ni nhỏ lắm, một đứa con gái mang tiếng chơi bời như em liệu anh có đủ can đảm lấy không?
– Đủ quá đi chớ, sợ đếch chi đời!
– Lại chém. Thề đi?