Tầng trên có mấy em single mom cực xinh, trong đám đó mình để ý đến em Quyên nhất, vì em ấy vừa xinh vừa trắng, lại rất hay bắt chuyện với mình.

Mấy hôm trời ẩm ướt, mở toang cửa ra cho thoáng gió nhưng rồi phải đóng lại vì thi thoảng em Quyên cứ mặc váy thướt tha đi qua đi lại trước hành lang khiến mình không sao làm được việc gì. Mỗi lần ngang qua cửa, em Quyên lại thò đầu vào nói chào anh ạ rồi nguẩy đít đi mất, để lại mùi nước hoa dìu dịu làm mình ngất ngấy con cà cưỡng mất một lúc.

Hôm mới chuyển đồ đến, một em trong ban quản lý tòa nhà chỉ tay vào mình, giới thiệu với mấy em hàng xóm “Đây là anh Hà, nhà văn chuyên viết sách”. Em Quyên bảo, giỏi hè, anh giỏi hè. Rứa anh hay viết sách chi.

Mình rất ghét đứa nào bảo mình nhà văn, nên chối đây đẩy, nói không phải mô, anh làm bên phòng nông nghiệp, thi thoảng viết mấy cuốn về kỹ thuật chăn nuôi chớ nhà văn nhà veo chi! Em Quyên chớp chớp mắt, gật gù nói rứa cũng giỏi rồi. Mình nghe xong sướng âm ỉ mất cả buổi chiều luôn.

Bẵng một thời gian không thấy em Quyên loẹt quoẹt xuống dãy mình chơi, tự nhiên thấy thiêu thiếu cái chi đó. Có hôm gặp nhau dưới sảnh, ngang qua em ấy gật cái rụp rồi lặng lẽ ngoảy đít đi. Mình buồn buồn, nghĩ rứa là tan mất một mối tình chưa kịp nở rồi.

Tối qua mần dăm ly ngoài quán, xong cuộc đứa bạn chở về tận nhà. Vào nhà được một lúc bỗng nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Ngó qua lỗ thấy em Quyên xách một túi bóng hoa quả đang đợi trước cửa. Mình vội vàng quay vào mặc quần dài, tiện thể vặn vòi hứng một vốc nước lã xoa lên đầu, đoạn với tay lấy lọ dầu gió chấm mấy giọt lên cổ cho thơm, rồi đằng hắng 3 cái, nói ai đó ạ!

Em Quyên nói em đây.

Trời ơi, nghe câu “Em đây” nhẹ bẫng mà sướng mê tơi. Mình nói em vào đây. Quyên lách cửa bước vào rồi ngồi xuống ghế, bảo em vừa về quê lên, muốn hỏi anh việc ni tí.

Quyên mặc váy ngắn để lộ cặp đùi trắng tinh. Mình bảo em cứ nói đi nhưng mắt thì dán vào cái khe hở sâu hun hút, tối om như động không đáy.

Mặt Quyên chợt đỏ bừng lên, mắt chớp chớp đầy ngại ngùng. Mình định nhân cơ hội nắm lấy tay để động viên em ấy, nhưng rụt rè mãi mà không dám.

Quyên ấp úng nói.

” Anh ạ! Con lợn nái mẹ em nuôi trong quê nỏ biết răng mà cai sữa hơn mười ngày rồi vẫn chưa chịu động đực anh ạ!”

Mình ngồi ngây ra, không biết răng em ấy lại hỏi một câu trời ơi đất hỡi như rứa. Mình hỏi, răng em biết hắn không động đực.

Quyên lúng túng nói dạ em thấy cái nớ của hắn không đỏ tấy lên ạ. Mình bảo, cái nớ là cái chi. Quyên lí nhí nói dạ là cái nớ nớ đó… Hắn vẫn bình thường anh ạ. Em nói với mẹ ở chỗ con có anh Hà hay viết sách kỹ thuật chăn nuôi nên chắc là anh ấy biết, để con lên hỏi coi răng.

Mình nghe đến đây suýt phì cười nhưng phanh lại được, bảo anh viết sách về chăn nuôi nhưng là chăn nuôi gà, không phải lợn. Có chi mai lên cơ quan anh tìm hiểu tài liệu về vấn đề ni rồi trao đổi cụ thể lại với em nha!

Quyên dạ, rồi đứng lên nguẩy đít xách túi hoa quả đi mất.