Chap 13.
Sau khi ngó mình một lượt từ đầu đến chân, mẹ nàng tiếp tục nhìn mớ trái cây mình mang đến rồi chép miệng “Hoa quả dừ toàn phun hóa chất Trung Quốc đó, cẩn thận…”. Mình độn mặt ra. Huyền nháy mắt ý bảo “Kệ cho mẹ nói”. Ừ thì chả kệ.
Ngồi một lát thì mẹ nàng gọi ra uống nước.
– Có người yêu chưa cháu?
– Dạ chưa o ơi.
– Long đong hè! Nhìn cụng sáng sủa chơ có đến nỗi mô…hay là kén đó?
Mình gãi tai.
– Cái duyên chưa đến thì chịu thôi o, chớ cháu thì có chi mà dám kén chọn!
Nhả miếng trầu vào bô, mẹ nàng nhấm nhá.
– Mà dưới thị trấn thiếu đếch chi gái, chẳng qua là mần răng đó thôi…(chắc muốn tỉa đểu mình dính phốt vụ nào đó nên khó kiếm vợ dưới thị trấn).
– Dạ, o nói rất chuẩn men ạ.
– Hây? Chuẩn men là chi?
– Dạ, là rất bá đạo ạ!
– Mi nói chi tau nỏ hiểu chi cả, hề hề.
Mình lúc ấy chỉ muốn chọc chơi tí, nhưng mẹ nàng chả hiểu chi nên mất hết cả hứng. Vừa lúc ấy Huyền lò dò đi ra. Mẹ nàng chỉ ngay vào cái tủ lạnh mới mua đặt bên góc nhà.
– Anh T. (à thằng cu yên tâm đê) tâm lý rứa đó, biết em hay phải cất hoa quả, bánh trái….nên bựa trước mới mua cho cái ni (khoát tay chỉ vào cái tủ lạnh Sanyo), sướng rứa chi nựa!
Hê, khoe hàng đây. Mình gật gù ra vẻ ngưỡng mộ lắm, nói cái ni có lẹ phải đến mấy chục triệu, nhìn hiện đại thôi rồi… Huyền cau mặt ra hiệu đừng chém nữa. Mình mới thôi.
– Thôi ngồi nhởi nha, o đi bẻ lá cho hươu đã!
Mẹ nàng tất tả đứng dậy cáo lui…
Còn lại 2 đứa, Huyền bảo để em gọt cam cho anh ăn nha. Mình bảo thôi, cam giờ toàn hóa chất Trung Quốc, cẩn thận… Nàng véo vào má mình, dậm dọa “Anh nhìn rứa mà hay trêu ngươi hè, ghê gớm…”.
Mình ôm lấy nàng, mắt không quên nhìn ra cửa đề phòng người lạ đi vào.
– Thôi anh về đây, em giữ sức khỏe nha.
– Nỏ… khoan đã về…
– Anh có việc bận rồi, mà ở đây lâu người ta nhìn vào không tiện cho em…
– Nỏ tiện chi cả, ở đây tối về chi?
– Không, về đây.
Gỡ tay nàng ra, ngồi nói chuyện thêm một lúc. Mình bảo chuyện của em và anh cuối cùng cũng nỏ đến đâu, tốt nhất mình đừng gặp nhau nữa, anh cũng đau lòng lắm nhưng không thể làm gì hơn…
Nàng không nói gì nhưng ánh mắt buồn vãi, có điều gì như là sự tuyệt vọng đang dâng tràn…Im lặng hồi lâu, nàng hỏi “Anh về rồi đi tán tiếp cô giáo nớ chi?”
Mình cười ậm ờ, thì tán chớ răng, nỏ lẹ định ở vậy à? Anh sẽ tán, nếu xuôi xuôi sẽ lấy, coi như hoàn thành sứ mệnh cao cả và chó chết với đời, he he…
Cười nhe nhởn vậy nhưng buồn chán vãi cả đái. Chán đến nỗi người thừ ra, chai lỳ đến vô cảm.
Rồi chào nàng về.
Ngang qua quán trà đá tạt vào ngồi nghỉ lấy sức, vớ lấy điếu cày bắn liền 3 phát, khói cay sè hết cả mặt mũi…