Chap 15 : Ốc…
Chiều tối đi câu về, gặp Ốc lảng vảng đầu ngõ với quả quần vải bó sát đơ nhìn gợi cảm như… không mặc gì. Nàng trố mắt, ơ đại ca, dạo ni chán đời hay răng mà đi câu? Mà được con cá mô không đó?
Mình uể oải bào đời có cái đếch chi mà chán, câu cá là thú tiêu dao của bậc trượng phu, không biết à? Nàng nhe răng trêu ngươi “Trượng cái con khỉ, kiểu ni là bị em Huyền đá đít rồi đây. Đau hè!!!”
Bố tổ ranh con, khi éo nào cũng như lượn tàu ngầm trong bụng mình ra. Khi đó có mấy đứa đi cùng nên không muốn đôi co, mình bảo thôi về đây, tối rảnh sang nướng mực làm mấy lon chơi, lâu rồi không gặp nhớ cái mông thím ghê. Ốc lườm lườm, bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc, ờ tối có chi chị đến!
Ốc luôn như con ma xó, thoắt ẩn thoắt hiện, gần đấy mà cũng thật xa xôi. Nàng là con mèo hoang vô chủ, tưởng dễ bắt, dễ thuần nhưng rốt cuộc chẳng thuộc về ai được lâu, kể cả mình. Nàng có những câu nói trần trụi nhưng chạm vào tận tim đen của vô số chú ngựa non háu đá, ví dụ “Các chú khỏi phải tán chị mất công, chị thích thì để chị tự tán. Các chú tuổi gì”, hay “Yêu nhau chẳng qua là để thỏa mãn sinh lý, đừng văn với chị rằng tình yêu đẹp lắm, chị cười”… Mình nghe xong cười khanh khách, bảo thật là vãi chị! Ốc nghiêm mặt “Chơ răng?”
Đận này vui éo ra vui, buồn chả ra buồn, tâm thần dở dở (nếu là phụ nữ thì khoa học sẽ giải thích thấu đáo rằng do đến tuổi tiền mãn kinh nên nó thế, nhưng mình là đực rựa thì chắc là do tiền mãn tinh cũng nên, chưa biết chừng). Vô số thằng khi thất tình sẽ trở nên buồn khổ, tuyệt vọng. Chúng trở nên mềm yếu, thích đi dưới mưa, cắn hạt bí và ngồi trong toa lét hát những bản tình ca bất hủ của diva Vũ Hà.
Mình thì ngược lại theo một chiều hướng tích cực và lành mạnh hơn, đó là chửi tục. Mỗi khi buột miệng chửi đổng xong thấy mình mạnh mẽ thêm được tí, bất cần hơn một tí, tự tin hơn một tí. Mẹ, đời nó mất dạy với mình chả lẽ mình cứ phải lễ phép mãi với nó???
Buổi tối. Ốc bận quần đùi đến chơi (sơ sài cứ như lừa mẹ đi đổ rác không bằng).
Sau khi làm hết mỗi đứa 3 lon Halida và vài con mực khô, nàng thấy mặt mình đỏ bừng bừng bèn hỏi say rồi à huynh? Không, say chi. He he, không say mà mặt đần thúi rứa. Nói huynh đừng giận, độ ni nhìn huynh ải lắm, nỏ ra dáng phong trần như xưa nựa. Mình bẽn lẽn xoa xoa bụng, bảo dạo ni anh đau đại tràng mà, ăn kém lắm nên xanh xao….bla bla. Nàng cười hè hè, thôi, đau tình thì cứ nói đau tình. Có chi mà rầy rà. Nhưng vụ nớ răng rồi? À, để anh kể đầu đuôi cho…
– Tóm lại là hắn vẫn muốn vờn huynh như mèo vờn chuột chi?
Nghe xong nàng hỏi.
– Thì hấn (sau lưng Huyền mình gọi nàng bằng hấn ) không hứa hẹn chi cả, nhưng ý hấn thì anh biết, tóm lại là cần thời gian để giải quyết mọi chuyện….
– Huynh có lẹ bị điên! Em nói thật nha, hấn mà yêu anh thật sự thì nỏ ai ngăn cản được. Lý do bị gia đình ép uổng chẳng qua là trò lừa tộc. Như em đây, em mà yêu ai thì chỉ có trời ngăn nổi, thế kỷ mấy rồi mà còn có chuyện đó, hoang đường.
Mình đơ mặt ra, bảo thì anh biết éo chi được, hấn nói rứa thì tạm nghe rứa. Nhưng anh vẫn không tin Huyền là đứa thủ đoạn như em khẳng định…
– Thôi không nói với anh nựa, hồi sau sẽ biết. Nhớ lời em đó!
Cãi nhau vì gái mất mẹ nó duyên, cả hai quyết định nằm ôm nhau kể chuyện cổ tích Tấm Cám. Mùi bia, mùi mực khô quyện với hơi thở của nàng….khiến mình váng vất say.
Ốc cũng bắt đầu ợ mấy cái liền, chắc nàng bức xúc là chính chứ say gì. Trong cơn chếnh choáng nàng rủ rỉ bên tai mình, nói nhiều khi thương anh lắm, thấy anh phóng xe như thằng điên ngoài đường mà không dám gọi. Mình hỏi răng không gọi? Nàng thủ thỉ “Gọi lỡ anh giật mình xòe một phát thì toi đời à? Ớ em hỏi nha…trong mắt anh, em có phải là đứa chơi bời không?”. Tự nhiên lại chuyển kênh đến duyên …