Chap 18: Cuộc thương thuyết tại quán nhậu
…Trong lúc “chúng nó” đang mải hội ý mình thừa cơ quét cái camera 41 chấm siêu nét, zoom kỹ hơn thi thể của bạn “yên tâm đê”. Kể ra bạn ấy sẽ rất đẹp zai nếu quả mũi không tẹt và quả trán bớt dô đi một chút, nhưng không sao, cái đẹp của đàn ông nằm ở cách ứng xử, sự từng trải, trí tuệ và bản lĩnh trận mạc…hơn là đường nét trên khuôn mặt.
– Hai bạn ở lại sau nha, anh có việc phải đi đây!
Bằng một vẻ bình thản nhất, mình khẽ gật đầu chào lấy lệ rồi bước đi ngay. Cu yên tâm trố mắt định nói gì đó nhưng không kịp. Có lẽ sự xuất hiện và biến mất đường đột của mình khiến Huyền và “yên tâm” bối rối. Ờ, như thế càng hay. Anh chỉ muốn em hiểu rằng đừng bao giờ em nghĩ qua được mắt anh. Thế thôi!
Chạy xe gần về đến nhà, bất chợt điện thoại rung. Một dãy số lạ hoắc hiện trên màn hình.
– A lô.
– A lô bác à. Bác đang ở mô đó? Khiếp bác bỏ đi nhanh rứa, bọn em gọi lại nỏ kịp…
Té ra là cu yên tâm, lại chuyện chi nữa đây?
– Uhm anh về có tí việc, chi đó chú?
– Dạ thì…thì…Bựa ni thật ra là sinh nhật em, lúc nớ gặp định mời anh ra quán làm ly cho vui nhưng nỏ kịp. Dừ bác quay lại quán thịt dê xxx uống với bọn em tí mồ, anh em cả nỏ có ai mô.
Đù, nghe từ “bọn em” mà thấy sôi máu với nó quá, cứ như mình là thằng chầu rìa.
– Thôi uống đi, anh đéo ra được đâu.
– Răng lại rứa bác hè, anh em cả ngại chi…Ra bác nha, em năn nỉ bác đó…Bựa ni chi cụng là sinh nhật em bác ạ…đi mồ!
Thấy giọng nó rên rỉ quá, với lại mơ hồ linh cảm có biến (éo biết chuyện gì nữa) nên cuối cùng cũng gật đầu nhận lời, mặc dù dê là món ngửi mùi thôi đã vãi cả lái rồi. Kịch bản thế nào đây? Một cuộc nhậu thuần túy 1…2…3 dô kiểu của các giai làng hay mượn gió bẻ măng, mượn riệu làm càn với anh mày?
Ồ cái quán dê thui này cũng là chỗ quen biết cả. Bước vào trong đã thấy Huyền và yên tâm ngồi ngay ngắn đợi sẵn (không có thêm ai thật), trước mặt là đĩa hoa quả gọt dở. Yên tâm kéo ghế rối rít “Ngồi đây anh, ngồi đây”. Huyền khép nép dựa vào tường, trông thần sắc không được tươi tắn lắm…
Quán lúc ấy gần trưa nên cũng đông vãi, ồn ào và sực nức mùi dê nướng, mùi bia…làm mình ghê ghê. Thằng này khéo chọn thật, sinh nhật trong một không gian vô cùng lãng mạn và thuần khiết, gu thẩm mỹ quả là tinh tế.
– Ri anh ạ, thật ra tối ni mới tổ chức sinh nhật, nhưng bựa ni gặp anh đây ta làm vài ly cho vui.
Yên tâm mở bài, phong cách giống hệt lão trưởng họ tuyên bố lý do trước bữa riệu nhạt hôm mình tế lễ ở nhà thờ họ. Phải nói là động tác xoa tay vào nhau đầy tính đưa đẩy nhưng không kém phần trịnh trọng. Mình ừ, rồi quay sang nhìn Huyền, khen áo mới đẹp hè. Yên tâm có vẻ không ưng lắm. Kệ mẹ nhà chú, anh éo quen vờ vịt giả lả nói cười lấy lệ, cốt làm hài lòng thằng khác.
Mâm bê lên, có một đĩa tái dê, đĩa bánh mướt, bát xáo, đĩa dê nướng và vài thứ khác lặt vặt. Yên tâm rót riệu rồi cụng ly cái cạch, đoạn hắt chén riệu hột mít vào họng xong quay sang khà một tiếng sang vãi “Bác không biết chú chớ chú biết bác khá rõ tề”. Mình ừ, rồi vê cọng rau sống bỏ lên mồm nhai như bò nhai rơm. “Biết răng?” Yên tâm cười hề hề, nói em lạ chi bác, bác con ông abc, bà xyz, trước bác học Hà Nội chi?
Chuyện trò mặn gớm, thôi chú vào thân bài cm nhà chú đê, đá bóng ma với anh mãi sốt ruột.
– Ri anh ạ ( câu này quen thuộc vãi)…chắc anh thì cụng nỏ lạ chi chuyện của em với Huyền (vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vài nàng, tay toàn mỡ dê).
– Anh có biết chi mô, chuyện chú với Huyền là chuyện chi?
Nói xong quay mặt sang nhìn nàng để soi thái độ. Huyền cười gượng gạo rất thiếu tự nhiên.
– Huyền tề, nói cho anh Huy hiểu đi tề!
Chàng thả giọng như vừa nài nỉ vừa thúc ép Huyền, buộc phải công khai quan hệ (?) Cái bài này anh lạ éo gì (lúc trên đường tới đây cũng đã lờ mờ đoán ra).
Huyền trơ ra, mắt lúng liếng hết nhìn yên tâm rồi quay sang nhìn mình ngượng nghịu.
– Nói chi dừ hè? Em nỏ biết nói chi mô…
– Thì nói cái chi mình muốn người ta hiểu là được, nói đi…!
– Nỏ mô, em nỏ biết mô…nói chi mới được chơ?
Ngó thái độ của nàng, mình phì cả cười. Yên tâm lừ lừ bẻ bánh tráng nhai răng rắc, hàm bạnh cả ra trông rất quyết liệt. Có lẽ chàng đang muốn bày tỏ mối quan ngại sâu sắc trước những diễn biến bất ngờ đang xảy ra.
Được thể, mình bơm thêm tí dầu cho nóng.
– Thôi, anh Toàn đã nói rứa thì… em phát biểu đi. Mạnh dạn phát biểu đi Huyền!
Hố hố, chết cười, chính mình cũng đéo biết “phát biểu” chuyện chi nữa là. Trông cái mặt chàng đần thối đến tội, mình bồi thêm “Bình tĩnh đi chú Toàn, lúc ni chú phải bình tĩnh nha, bình tĩnh đi!” ( 2 thằng nào đó đang hậm hực với nhau, mình toàn xui chúng nó bình tĩnh nha mày, đừng manh động, thì kiểu chi bọn nó cũng lao vào nhau thật, đểu thế)…