Ký sự đòi nợ – P2
Chap 2:
Gần trưa, đang dọn lại đống vật liệu ngổn ngang trong kho thì Huyền nhắn tin “Em bán xong oy, đang ở hiệu tóc N nè. Anh lại đây được hok?”. Chạy ra cổng hỏi mấy con bán quán nước hiệu tóc N nằm chỗ nào (mẹ khỉ, té ra cách chỗ mình chưa đến 200m nhưng cả đời có bao giờ…cắt tóc nữ đâu mà biết).
Đến nơi, ngó vô thì thấy Huyền mặt đỏ như gấc, mồ hôi mướt mát đang uống nước (nom tội tội là).
– Anh….
– Ờ, em đi xe máy à?
– Mô, xe máy động cơ chạy bằng cơm, hihi.
– Trời…xe đạp?
– Chơ răng. Nhân tiện thể dục luôn.
– Nhọc không?
– Nỏ. Em quen rồi mà.
– Uhm…
Mình ngó mãi quả xe cào cào màu ghi xám dựng tơ hơ trước hiên của nàng. Khung xe sờn bạc hết cả sơn, quả yên nhọn và cứng ngắc (mệ, mài đũng quần ngót 5 -6 cây số trên đó hỏng hết hàng họ còn gì) sau giá đèo hàng là mấy cái bì tải chắc để đựng rau quả. Chắc nàng đi xe đạp để tiết kiệm xăng?
– Anh ơi! Em định duỗi rồi nhuộm màu chi đó. Anh thích màu chi?
Mình đánh giá cao câu hỏi này. Rất cá tính (cá tính theo nghĩa khác số đông còn lại), bởi một đứa hời hợt và ngông ngênh sẽ éo bao giờ thèm hỏi ý kiến người yêu trước khi quyết định thay đổi kiểu tóc hay làm cái gì tương tự (liên quan đến thẩm mỹ). Nó sẽ làm theo ý thích rồi lượn choi choi trước mặt mình ra vẻ “Đây, ngạc nhiên chưa?” rồi nhìn thái độ mình để vênh cái mẹt lên thách thức “Thích rứa đó, mần chi được nhau”!!!
– Có cần thiết phải duỗi thẳng không? Anh thích tóc em tự nhiên…
– Nhưng mùa ni nắng nóng, tóc em hay bông lên nhìn rối lắm.
– Uhm, hay chỉ duỗi thôi, đừng nhuộm.
– Dạ.
– Em cứ làm đi, anh lượn ra chợ mua thức ăn nha?
– Ơ…mẹ và em gái mô mà anh…?
– Nhà anh đi vắng hết, trưa muộn mới về nên anh phải lo cơm nước.
– Tội hầy! Hay để tí em qua giúp anh một tay hè? Có thuê em không?
– Hê, được rứa còn chi bằng. Nhớ đó nha!
Nàng cười không rõ nghĩa nhưng cũng khiến mình sướng tê cả rốn với điệp vụ bất ngờ này.
Ra chợ. Mua 5k cà muối, 60k thịt bò, 20k cá tép đồng về kho nghệ, rau cỏ về nhà vặt trong vườn khỏi mua.
Loanh quanh một lúc rồi quay lại chỗ cũ. Mình đứng ngoài chờ nàng vì éo chịu nổi mùi thuốc làm tóc khai mù như nước đái bò.
Cuối cùng thì Huyền cũng xong. Nàng bước ra với kiểu đầu mới mẻ, trông thanh thoát nhẹ nhàng hẳn (không như vẻ lam lũ lúc nãy).
– Woah, chào nàng Soi Jun Kim nha!
– Hiii, nhìn răng anh? Ngố hầy!
– Khẩu trang với khăn bịt mặt mô em?
– Em để ngoài xe.
– Bịt nhanh lại không anh mất người yêu.
– Anh cứ trêu em, hi hi. À mà anh mua chi về đó?
– Mấy thứ linh tinh. Em nấu hộ anh nha? Anh nấu nỏ ai ăn nổi, với cả nấu xong mệt xừ hấn rồi, anh cụng nỏ muốn ăn nựa!
– Em ngại lắm…
– Nhà có ai mô, trưa mới về mà.
– Uh, xong rồi em về luôn nha, không thì nỏ biết nói với nhà là đi mô cả.
Mừng húm hê hê. Dắt quả cào cào màu xám của nàng gửi chỗ người quen rồi chở nàng về nhà (vừa đi vừa hát bài chưa có khi nào đẹp như hônayay, non nước dâng trào lòng ta mê say…với cả bài éo gì quên mẹ mất oy). Hỏi nàng hết nhiêu xiền, nàng bảo mấy chục (chậc, nỏ biết tiền rau lúc sáng có đủ bù vào không, nhưng thôi, đầu tư cho sắc đẹp là cuộc đầu tư không nên tính tiền. Nhất lại là tiền bán rau).
– Anh ôi…
– Răng em?
– Em run.
– Bình tĩnh đê, có anh lo chi!
Mình vòng tay lần tìm tay nàng để bóp bóp động viên phát cho oách, nhưng chỉ túm được cái găng tay thô nhám éo có tí cảm xúc chi mới nhục.
Vào nhà. Huyền ngồi nghiêm trang và căng thẳng như ngồi trước hành lang bệnh viện đợi kết quả siêu âm. Mình lại gần vòng tay ôm nàng, hôn mấy phát lên má, mồ hôi mặn mặn lẫn với mùi mỹ phẩm từ cái tiệm làm tóc kia, cảm giác ngây ngấy khó tả vãi!
Nàng cười ngượng nghịu đẩy mình ra “Ghê, anh nỏ thấy nóng à?” Mình bảo khô..ô..ô..ng. Khiếp anh tài thật, em nóng kinh lên được, nàng kết luận. Mình hì hục cởi áo sơ mi chống nắng ra cho nàng, bên trong có mỗi cái áo mỏng manh hở cổ, tiện thể dúi đầu vào hít hà liền mấy phát “Hây dà, mùi ni dễ nghiện lắm đó!” Nàng bảo thôi mà, để em nấu cơm khỏi trưa tề. Mình ừ, nhưng cũng kịp thò tay vào khua khoắng mấy vòng gọi là đỡ vã thuốc. Ngực nàng rắn đinh như ổi xanh và mướt mát mồ hôi làm mình đứng hết cả người…
Ký sự đòi nợ – P2